BA ĐỒNG VÀNG - Trang 165

[XXXIV]

Một ý tưởng về điều mà những người đàn ông hy vọng rằng vợ

của họ có thể nói hay thực hiện, ít ra là trong thế kỷ 19, có thể thu thập từ
những gợi ý sau đây trong một lá thư “gửi cho một tiểu thư, người mà anh
ta đã có một quan tâm lớn không lâu trước khi cô ta kết hôn” của John
Bowdler. “Trên tất cả, tránh mọi thứ có xu hướng nhỏ nhất tỏ ra khiếm nhã
hay bất lịch sự. Chỉ một ít phụ nữ biết rằng những người đàn ông ghét thậm
tệ tới mức nào sự tiếp cận nhẹ nhàng nhất với những điều đó ở bất kỳ người
phụ nữ nào, nhất là ở một người mà họ gắn bó. Bởi việc chăm sóc phòng
dành riêng cho trẻ con hay người đang nằm trên giường bệnh, những người
phụ nữ quá có khuynh hướng thụ đắc một thói quen trong việc trò chuyện
về những đề tài như thế bằng thứ ngôn ngữ khiến cho những người đàn ông
lịch sự phải bị sốc.” (Life of John Bowdler, trang 123)

Nhưng dù sự duyên dáng có tính chất thiết yếu, nó có thể, sau hôn nhân,

bị ghét cay ghét đắng. “Trong những năm bảy mươi của thế kỷ trước, cô

Jex-Blake và các bạn đồng sự đã đấu tranh sôi nổi cho sự chấp nhận phụ nữ

trong nghề nghiệp y khoa, và các vị bác sĩ vẫn mạnh mẽ chống đối sự lấn

sân của họ, tuyên bố rằng thật không thích hợp và đồi phong bại tục khi một

phụ nữ phải nghiên cứu và xử lý những vấn đề y khoa tinh tế và sâu sắc.

Vào thời điểm đó, Ernest Hart, biên tập viên của Tạp chí Y khoa Anh Quốc

có nói với tôi rằng đại đa số những đóng góp được gửi tới ông ta để xuất

bản trong tạp chí đều dính dáng tới những vấn đề y khoa tinh tế và sâu sắc

với nét chữ viết tay của vợ những ông bác sĩ, rõ ràng là họ đã đọc để các bà

ấy viết lại. Vào thời đó không có máy đánh chữ hay người viết tốc ký. (The

Doctor’s Second Thoughts của Sir J. Crichton- Browne, trang 73, 74)

Tuy nhiên, tính chất nước đôi của sự duyên dáng đã được quan sát từ lâu

trước chuyện này. Mandeville đã nói thế này trong The Fable of the Bees

(1714):“Lẽ ra trước hết tôi phải cho rằng sự khiêm tốn của phụ nữ là kết

quả của tập quán và sự giáo dục, qua đó tất cả những sự lột trần không đúng

mốt và những cách diễn tả bẩn thỉu là sự thể hiện đáng sợ và kinh tởm đối

với họ, và rằng dù có như thế, người phụ nữ trẻ đức hạnh đang còn sống

thường thường sẽ có, bất chấp bộ răng của cô ta, những ý nghĩ và ý tưởng

ngượng ngùng về những sự vật nảy sinh trong trí tưởng tượng của mình, mà

cô ta sẽ không tiết lộ cho một số người nào đó vì một ngàn thế giới.”

{I}

Xin trích dẫn chính xác những từ của một khẩn cầu như vậy: “Lá thư

này là để yêu cầu bà giữ lại cho chúng tôi những y phục mà bà không còn
dùng tới nữa… vớ dài mọi kiểu, bất kể rách tới độ nào, đều có thể chấp
nhận… Ủy ban nhận thấy rằng bằng cách bánnhững quần áo này ở giá cả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.