BA ĐỒNG VÀNG - Trang 164

Balliol, “vốn vẫn có những truyền thống tiết kiệm”, vào khoảng năm 1880.

Trên khoản trợ cấp đó “họ không thể đi săn và chơi cờ bạc… Nhưng với sự

quan tâm và với một ngôi nhà để quay về vào những kỳ nghỉ lễ, họ có thể

thực hiện điều đó.” (Anthony Hope and His Books của Sir C. Mallet, trang

38)Số tiền cần tới hiện nay nhiều hơn đáng kể. Gino Watkins không bao giờ

tiêu hơn 400 bảng trợ cấp mỗi năm mà với nó anh trả mọi hóa đơn cao đẳng

và nghỉ lễ của mình.” (Gino Watkins của J. M. Scott, trang 59) Người này

học ở Cambridge, cách đây vài năm.

[XXXII]

Các độc giả tiểu thuyết đều biết những người phụ nữ đã bị nhạo

báng liên miên ra sao suốt thế kỷ 19 do nỗ lực tiến vào nghề nghiệp duy
nhất của họ, vì những nỗ lực đó cung cấp nửa phần kho dữ liệu cho văn học
hư cấu. Nhưng tiểu sử cho thấy nó tự nhiên như thế nào, thậm chí trong thế
kỷ hiện tại, vì đa số những người đàn ông có học đều quan niệm về tất cả
những người phụ nữ như là những bà cô quá lứa lỡ thì, tất cả đều khao khát
hôn nhân. Do vậy, có lần ông (G.L. Dickinson) đã buồn bã lẩm bẩm “Ôi
chao, chuyện gì xảy ra với họ vậy?” khi một dòng lũ lượt những bà cô quá
lứa đầy khao khát nhưng không gây được xúc động lượn quanh trước hoàng
cung của nhà vua; “Tôi không biết và họ cũng không biết.” Và rồi với một
giọng trầm hơn, như thể những kệ sách của ông có thể nghe lén ông, “Ôi
Trời! Cái họ muốn là một ông chồng! (Goldsworthy Lowes Dickinson của
E. M. Forster, trang 106) “Cái họ muốn” có thể là quán rượu, sàn chứng
khoán hay những căn phòng trong những tòa nhà của Gibbs, nếu sự lựa
chọn mở ra với họ. Nhưng nó không mở ra; và do đó nhận xét của ông
Dickinson là một nhận xét rất tự nhiên.

[XXXIII]

“Thi thoảng, ít nhất là trong những ngôi nhà lớn, sẽ có một đám

quan khách tới dự tiệc, được chọn lọc và mời trước từ lâu, và trong những
bữa tiệc đó luôn có một thần tượng nổi trội - con gà lôi. Săn bắn đã được sử
dụng như một sự cám dỗ. Vào thời ấy, người cha trong gia đình có xu
hướng cố gắng. Nếu ngôi nhà của ông ta tràn ngập khách, rượu vang của
ông ta được uống thả dàn, và ông đã cung cấp một khu vực săn bắn tốt nhất,
vậy thì ông sẽ có những tay súng tốt nhất có thể có cho cuộc săn bắn. Bà mẹ
của những cô con gái sẽ thất vọng biết bao nếu nghe nói rằng một người
khách, kẻ mà trong tất cả những người khác bà mong mỏi mời cho được lại
là một tay súng tồi và hoàn toàn không thể chấp nhận!” (‘Society and the
Season,’ của Mary, Nữ bá tước xứ Lovelace, trong Fifty Years, 1882-1932,
trang 29)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.