BA ĐỒNG VÀNG - Trang 174

góc cạnh. Trong Thư gửi những người Thành Corin, lập luận của ông rằng
một phụ nữ phải che mặt khi cầu nguyện hay tiên tri dựa vào giả thuyết
rằng không che mặt “là một và cùng một nghĩa như thể cô ta đã bị cạo trọc
đầu”. Cứ cho là giả thuyết đó đúng, kế tiếp chúng ta phải hỏi: Có gì đáng
xấu hổ trong việc cạo trọc đầu? Thay vì trả lời, Thánh Paul tiếp tục khẳng
định, “Bởi một người nam thật sự không nên trùm vải lên đầu, vì anh ta là
hình ảnh và vinh quanh của Thượng đế’: từ đó có vẻ như không phải bản
thân việc bị cạo trọc đầu là sai; mà chính việc là một phụ nữ và bị cạo trọc
đầu thì sai. Có vẻ như nó sai đối với người phụ nữ vì “người phụ nữ là niềm
vinh quang của đàn ông.” Nếu Thánh Paul nói công khai rằng ông thích mái
tóc dài nhiều người trong số chúng ta hẳn sẽ đồng ý với ông, và nghĩ tốt
hơn ông nên nói như vậy. Nhưng đối với ông những nguyên cơ khác có vẻ
thích đáng hơn, như nhận xét kế tiếp của ông: “Vì đàn ông không phải là
của phụ nữ, mà phụ nữ là của đàn ông; bởi không phải đàn ông được tạo ra
cho phụ nữ; mà phụ nữ được tạo ra cho đàn ông: vì lý do này, phụ nữ nên
có một dấu hiệu của quyền lực trên đầu mình, vì những thiên thần.’ Chúng
ta không có cách gì để biết các thiên thần đánh giá mái tóc dài như thế nào;
và bản thân Thánh Paul dường như nghi ngờ sự ủng hộ của họ hoặc có thể
ông không nghĩ cần phải viện tới bản chất đồng lõa quen thuộc đó. “Phải
chăng ngay cả bản thân tự nhiên dạy các người rằng, nếu một gã đàn ông có
tóc dài, đó là một nỗi ô nhục của anh ta? Nhưng nếu một phụ nữ có tóc dài,
đó là một vinh quang đối với cô ta: vì tóc cô ta che phủ cho cô ta. Nhưng
nếu bất kỳ người đàn ông nào muốn tranh cãi, chúng ta không có tập quán
đó, các giáo đường của Thượng đế cũng không.” Đối với chúng ta có vẻ
như lập luận từ tự nhiên có thể bổ sung; tự nhiên khi liên kết với thuận lợi
tài chính, hiếm khi có nguồn gốc thiêng liêng; nhưng nếu nền tảng của lập
luận này không đáng tin, kết luận lại vững chắc. “Hãy để những người phụ
nữ giữ im lặng trong những giáo đường: bởi họ không được phép phát
ngôn; nhưng hãy để họ trong trạng thái khuất phục, như luật pháp cũng nói
vậy.” Sau khi viện tới tam vị nhất thể đồng lõa quen thuộc nhưng luôn đáng
ngờ là Các thiên thần, tự nhiên và luật pháp để củng cố cho quan điểm riêng
của ông, Thánh Paul đi tới kết luận lù lù hiện ra trước mắt chúng ta:

“Và nếu họ muốn biết bất kỳ điều gì, hãy để họ hỏi chồng của họ ở nhà: vì

việc một phụ nữ cất tiếng nói trong nhà thờ là điều đáng xấu hổ.” Bản chất

của “sự xấu hổ” vốn nối kết chặt chẽ với sự trong trắng, như lá thư cho

thấy, đã bị giảm giá trị đáng kể. Bởi rõ ràng nó kết hợp cả những thành kiến

về giới tính và cá nhân. Rõ ràng Thánh Paul không chỉ là một người độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.