đáng tởm nhất, và tới thăm những người nghèo và đọc kinh Thánh cho họ
nghe một cách không hợp khuôn phép. Mẹ tôi nói rằng những nơi họ đi vào
không thích hợp để tới đối với bất kỳ cô gái nào, và rằng họ không nên biết
những thứ như thế tồn tại.” (Charles Kingsley, by Margaret Farrand Thorp,
p. 12.) Tuy nhiên, bà Kingsley là ngoại lệ. Hầu hết các cô con gái của
những người đàn ông trí thức xem đó là những “cảnh tượng ghê tởm”, và
biết rằng những thứ như thế tồn tại. Việc họ che đậy hiểu biết của họ là điều
khả dĩ; sự che đậy đó có tác động thế nào về mặt tâm lý là không thể thắc
mắc ở đây. Nhưng sự trong trắng đó, dù có thật hay áp đặt, là một thế lực to
lớn, dù tốt dù xấu, không thể nghi ngờ điều đó. Thậm chí ngày nay cũng có
khả năng rằng một phụ nữ phải tham gia một trận chiến tâm lý khá khốc liệt
với hồn ma của Thánh Paul, trước khi cô ta có thể có quan hệ tình dục với
một người đàn ông khác ngoài chồng mình. Không chỉ sự ô nhục xã hội
được áp dụng với tư cách sự trong trắng, mà cả đạo luật Bastardy cũng cố
hết sức áp đặt sự trong trắng bằng áp lực tài chính. Cho tới khi phụ nữ có
quyền bầu cử vào năm 1918, đạo luật Bastardy năm 1872 ấn định tổng số
5s một tuần là số tối đa mà một ông bố, dù giàu có cỡ nào, có thể chi tiêu
cho việc nuôi dưỡng con mình (Josephine Butler, by M. G. Fawcett and E.
M. Turner, note, p. 101.) Hiện giờ Thánh Paul và các tông đồ của ông đã tự
vén mạng che mặt của họ bởi khoa học hiện đại về sự trong trắng đã thực
hiện một cải cách đáng kể. Thế nhưng thiên hạ nói có một phản ứng ủng hộ
tới mức độ nào đó về sự trong trắng của cả hai giới tính. Điều này một phần
là do các nguyên nhân kinh tế; sự bảo vệ trong trắng của những nàng hầu là
một mục tốn kém trong ngân sách của nhà tư sản. Lập luận tâm lý ủng hộ
cho sự trong trắng được thể hiện rõ bởi ông Upton Sinclair: “Ngày nay
chúng ta nghe nói khá nhiều về những rắc rối tâm thần do sự kềm chế tình
dục gây ra; đó là trạng thái của khoảnh khắc. Chúng ta không nghe bất kỳ
điều gì về những phức cảm có thể bị gây ra bởi đam mê tình dục. Nhưng
quan sát của tôi là những ai tự cho phép bản thân theo đuổi mọi thôi thúc
tình dục là hoàn toàn khốn khổ không kém những ai đè nén mọi thôi thúc
tình dục. Tôi nhớ một bạn học ở trường cao đẳng; tôi bảo với anh ta: ‘Anh
có bao giờ nảy ra ý nghĩ dừng lại và nhìn vào tâm trí của mình không? Mọi
thứ đến với anh đều biến thành tình dục.” Trông anh ta có vẻ ngạc nhiên, và
tôi thấy rằng đó là một ý tưởng mới đối với anh ta; anh ta ngẫm nghĩ rồi
nói: ‘Tôi đoán là anh đúng.’” (Candid Reminiscences, by Upton Sinclair, p.
63.) Một minh họa bổ sung được cung cấp bởi giai thoại sau: “ Trong thư
viện tuyệt vời của Đại học Columbia có những kho tàng chứa cái đẹp,
những bản in khắc đắt tiền, và theo kiểu tham lam thường ngày của tôi, tôi
tới những thứ này, dự dịnh tìm hiểu mọi điều cần biết về mỹ thuật thời Phục
hưng trong một hoặc hai tuần. Nhưng tôi phát hiện ra mình đang bị chôn