BA ĐỒNG VÀNG - Trang 35

nào ở đó để ngăn cản không cho họ đặt chữ B.A sau tên của mình nếu nó
giúp cho họ được bổ nhiệm hay không? Với câu hỏi đó, lịch sử không cung
cấp một lời giải đáp nào; chúng ta phải tìm kiếm nó trong tâm lý học;
nhưng lịch sử cung cấp cho chúng ta một thực tế. “Tuy nhiên, đề xuất đó,”
vị giảng viên của trường Trinity nói tiếp - đề xuất đó, tức là, việc những
người đã thi đậu có thể tự gọi mình là B.A. - “đã gặp phải sự chống đối cực
kỳ dứt khoát… Vào ngày bỏ phiếu, có một đám rất đông những sinh viên
ngoại trú và đề xuất đã bị loại bỏ do tỷ số bỏ phiếu áp đảo 1707/661. Tôi tin
là con số những người bỏ phiếu không bao giờ ngang nhau… Hành vi của
một số người trong số những sinh viên sau đại học sau khi cuộc bỏ phiếu
được thông báo trong Văn phòng Trung tâm là cực kỳ tệ hại và đáng hổ
thẹn. Một nhóm lớn trong số họ đã rời khỏi Văn phòng Trung tâm, tiến về
trường Newnham và phá hoại những cánh cổng bằng đồng đã được dựng
lên để tưởng niệm Cô Clough, vị hiệu trưởng đầu tiên.”

[XXIV]

Điều đó đã đủ chưa? Chúng tôi có cần thu thập thêm các sự thật từ lịch sử

và tiểu sử để chứng minh cho phát biểu của chúng tôi rằng mọi nỗ lực để
tác động giới trẻ chống lại chiến tranh thông qua nền giáo dục mà họ nhận
được ở các trường đại học phải bị từ bỏ? Bởi không phải chúng đã chứng
minh rằng giáo dục, nền giáo dục tốt đẹp nhất trên thế giới, không dạy mọi
người căm ghét vũ lực, mà dạy cách sử dụng nó hay sao? Không phải chúng
đã chứng minh rằng giáo dục, thay vì dạy dỗ sự bao dung và lòng cao
thượng, trái lại khiến cho họ rất nôn nóng duy trì những thứ mà họ chiếm
hữu, rằng “sự vĩ đại và sức mạnh” mà nhà thơ đã nói, đang nằm trong tay
họ, rằng họ sẽ sử dụng không phải vũ lực mà những phương pháp tinh tế
hơn vũ lực nhiều khi họ được yêu cầu chia sẻ chúng hay sao? Và không
phải vũ lực và sự chiếm hữu liên kết rất gần gũi với chiến tranh hay sao?
Vậy thì một nền giáo dục đại học có dụng ích gì trong việc tác động tới mọi
người để ngăn ngừa chiến tranh? Nhưng dĩ nhiên lịch sử vẫn tiếp tục; năm
này nối tiếp năm kia. Những năm tháng thay đổi mọi điều; chúng thay đổi
mọi sự một cách nhẹ nhàng nhưng không thể nhận thấy. Và lịch sử nói cho
chúng ta biết rằng cuối cùng, sau khi tiêu phí thời gian và sức mạnh mà giá
trị của chúng là bất khả đo lường cho việc khẩn nài lặp đi lặp lại giới có
thẩm quyền với sự khiêm tốn được kỳ vọng ở giới tính của chúng tôi và sự
thích đáng đối với những kẻ ban phát, cái quyền để tạo ấn tượng cho những
cô hiệu trưởng bằng cách đặt các mẫu tự B.A. sau tên mình đã được ban
tặng. Nhưng quyền lợi đó, như lịch sử nói với chúng ta, chỉ là một quyền lợi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.