BA ĐỒNG VÀNG - Trang 50

là để cống hiến không phải cho việc trả tiền thuê của bà mà cho việc đốt
sạch tòa nhà của bà. Và khi tòa nhà đó cháy rụi, hãy một lần nữa lui về nhà
bếp, thưa bà, và học cách, nếu bà có thể, nấu bữa ăn mà có thể bà không
chia sẻ…

{IV}

Lá thư dừng lại ở đó, thưa ông; vì khi đối diện với mặt kia của lá thư - mặt

mà một người viết thư luôn nhìn thấy - là một sự thể hiện, phải chăng đó là
vẻ chán nản, hay là vẻ mệt mỏi? Ánh mắt của vị thủ quỹ danh dự dường
như đáp lên một mẩu giấy nhỏ, trên đó đã viết ra hai thực tế nhỏ ảm đạm,
và vì chúng dẫn tới câu hỏi chúng ta đang thảo luận, làm sao các cô con gái
của những người đàn ông trí thức, những kẻ đang kiếm sống trong các
ngành nghề có thể giúp ông ngăn chận chiến tranh, chúng có thể được chép
lại ở đây.

{V}

Thực tế đầu tiên là thu nhập của W.S.P.U. mà ông Joad đã ước

đoán mức độ dồi dào của nó (vào năm 1912, ở đỉnh cao hoạt động của nó)
là 42.000 bảng. Thực tế thứ hai là: “Kiếm được 250 bảng mỗi năm thật sự
là một thành tựu thậm chí đối với một phụ nữ có khả năng cao với nhiều
năm kinh nghiệm.”

{VI}

Thời điểm của phát biểu này là 1934.

Cả hai thực tế đều thú vị; và vì cả hai đều trực tiếp dẫn tới câu hỏi trước

mặt chúng ta, chúng ta hãy kiểm tra chúng. Đầu tiên hãy xét tới thực tế thứ
nhất - thật thú vị vì nó chỉ ra rằng một trong những thay đổi chính trị lớn
nhất thời đại chúng ta đã được thực hiện với một khoản thu nhập nhỏ đến
khó tin 42.000 bảng một năm. “Nhỏ đến khó tin”, dĩ nhiên, là một từ ngữ có
tính tương đối; nó nhỏ đến khó tin, nghĩa là, so với thu nhập mà Đảng Bảo
thủ, hay Đảng Tự do có sẵn để tùy nghi sử dụng cho các chính nghĩa về
chính trị của họ. Nó ít hơn một cách đáng kể so với thu nhập mà Đảng Lao
động - đảng phái mà anh em của người nữ công nhân thuộc về - có sẵn để
tùy nghi sử dụng.

{VII}

Nó nhỏ đến khó tin so với những khoản tiền mà một

tổ chức như Hội bãi bỏ chế độ nô lệ chẳng hạn có sẵn để tùy nghi sử dụng
cho việc bãi bỏ chế độ nô lệ. Nó nhỏ đến khó tin so với những khoản tiền
mà người đàn ông trí thức chi tiêu hàng năm, không cho các chính nghĩa
chính trị, mà cho các môn thể thao và lạc thú. Nhưng sự kinh ngạc của
chúng ta, dù là với sự nghèo nàn của các cô con gái của những người đàn
ông trí thức hay với sự tiết kiệm của họ, là một cảm xúc dứt khoát không hề
thú vị chút nào trong trường hợp này, vì nó buộc chúng ta phải nghi ngờ
rằng vị thủ quỹ danh dự đang nói ra một sự thật nghiêm trang; bà ta nghèo;
và nó buộc chúng ta phải hỏi một lần nữa họ làm cách nào, nếu 42.000 bảng
là tất cả những gì con gái của những người đàn ông trí thức có thể gom góp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.