BA ĐỒNG VÀNG - Trang 68

hai tầng; trong lúc chúng ta đang đứng trong đám đông quan sát những lễ

đăng quang và những cuộc trình diễn của ngài Thị trưởng; chúng ta hãy suy

nghĩ khi đi ngang qua đài tưởng niệm Cenotaph; và trên phố Whitehall;

trong hành lang của Hạ nghị viện; trong những tòa án; chúng ta hãy suy

nghĩ trong những buổi lễ rửa tội, trong những hôn lễ và tang lễ. Chúng ta

hãy suy nghĩ không ngừng - “nền văn minh” mà chúng ta nhận ra mình

đang ở trong nó này là cái gì? Những nghi lễ này là gì và vì sao chúng ta

phải tham dự chúng? Những nghề nghiệp chuyên môn này là gì và vì sao

chúng ta kiếm ra tiền từ chúng? Nói tóm, nó đang dẫn chúng ta tới đâu, cái

đám diễu hành của con trai của những người đàn ông trí thức này?

“Nhưng bà đang bận; chúng ta hãy quay lại với những thực tế. Vậy hãy

bước vào cửa, và mở những cuốn sách trên kệ thư viện của bà. Vì bà có một
thư viện, một thư viện tốt. Một thư viện đang hoạt động, một thư viện đang
sống; một thư viện không có thứ gì bị cột ràng lại, không có thứ gì bị nhét
vào ngăn tủ khóa kín; một thư viện nơi những bài hát của những ca sĩ cất
lên tự nhiên từ cuộc sống của những người đang sống. Kia là những bài thơ,
đây là những tiểu sử? Chúng khuyến khích tới mức nào để chúng ta suy
nghĩ rằng nếu chúng ta giúp các cô con gái trở thành những người phụ nữ
có chuyên môn chúng ta sẽ ngăn cản chiến tranh? Lời giải đáp cho câu hỏi
đó nằm rải rác trong tất cả những bộ sách này; và dễ đọc đối với bất kỳ một
ai có thể đọc được tiếng Anh đơn giản. Và câu trả lời, người ta phải thừa
nhận, cực kỳ lạ lùng. Bởi hầu như mọi tiểu sử mà chúng ta đọc về những
người đàn ông trí thức trong thế kỷ mười chín, tự giới hạn mình ở thời kỳ
không xa cách và có đầy đủ tư liệu đó, đều có liên quan rất nhiều tới chiến
tranh. Có vẻ như họ đều là những chiến binh vĩ đại, những người đàn ông
có chuyên môn dưới triều đại của Nữ hoàng Victoria. Có trận chiến
Westminster. Có trận chiến phố Whitehall. Có trận chiến phố Harley Street.
Có trận chiến của Viện hàn lâm Hoàng gia. Một số trận trong đó, như bà có
thể kiểm chứng, vẫn còn đang tiếp diễn. Thật sự nghề nghiệp chuyên môn
duy nhất có vẻ như không phải tham gia một trận chiến dữ dội hồi thế kỷ
mười chín là nghề nghiệp văn chương. Tất cả các nghề chuyên môn khác,
theo sự chứng thực của tiểu sử, có vẻ như khát máu không thua gì chính cái
nghề cầm vũ khí. Đúng là những người tham chiến không gây ra những vết
thương da thịt;

{XVII}

tinh thần mã thượng ngăn cấm điều đó; nhưng bà sẽ

đồng ý rằng một trận đánh lãng phí thời gian cũng gây chết chóc không kém
gì một trận đánh lãng phí máu xương. Bà sẽ đồng ý rằng một trận đánh tốn
kém tiền bạc cũng chết người không kém một trận đánh phải trả giá một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.