BA ĐỒNG VÀNG - Trang 69

cánh tay hay một cẳng chân. Bà sẽ đồng ý rằng một trận đánh buộc tuổi trẻ
phải tiêu phí sức mạnh của nó để tranh cãi trong những văn phòng ủy ban,
khẩn nài những ân huệ, khoác một cái mặt nạ tôn sùng để che đậy sự lố lăng
của nó; tạo nên những vết thương mà không cuộc phẫu thuật nào có thể
chữa lành cho tinh thần của con người. Thậm chí trận đánh để đòi lương
bình đẳng cho công việc bình đẳng cũng tước mất thời gian, tinh thần, như
chính bản thân bà có thể thừa nhận, nếu như bà không kín đáo một cách bất
khả lý giải về một số vấn đề nhất định. Hiện giờ, những cuốn sách trong thư
viện của bà ghi chép lại nhiều trận đánh trong số này đến độ không thể nào
đọc hết tất cả; nhưng vì tất cả bọn họ dường như đã chiến đấu theo cùng
một kế hoạch, bởi cùng những bên tham chiến, nghĩa là những người đàn
ông trí thức chống lại các chị em gái và con gái của họ, chúng ta hãy, vì thời
gian thúc ép, liếc qua chỉ một trong các chiến dịch này và kiểm tra trận
đánh ở phố Harley Street, để có thể hiểu những nghề nghiệp chuyên môn đã
tác động ra sao tới những kẻ thực hành chúng.

“Chiến dịch này mở ra năm 1869 dưới sự lãnh đạo của Sophia Jex-Blake.

Trường hợp của bà ấy là một ví dụ rất điển hình về trận chiến lớn thời
Victoria giữa những nạn nhân của hệ thống xã hội gia trưởng và những kẻ
gia trưởng, của các cô con gái chống lại các ông bố, đến độ nó đáng để
kiểm tra trong giây lát. Cha của Sophia là một mẫu người khả kính của giới
đàn ông trí thức thời Victoria, tốt bụng, có học thức và giàu có. Ông là một
Tổng giám thị của Hội Luật sư Dân sự London. Ông có đủ tiền để duy trì
sáu người hầu, một đàn ngựa và những cỗ xe, và có thể cung cấp cho con
gái mình không chỉ nơi ăn chốn ở mà cả những “đồ nội thất xinh đẹp” và
một “lò sưởi ấm cúng” trong phòng ngủ của cô. Về tiền lương tháng cho “y
phục và tiền riêng bỏ túi”, ông cho cô 40 bảng một năm. Vì lý do nào đó cô
thấy rằng số tiền này thì không đủ. Năm 1869, khi xét tới thực tế rằng cô
chỉ còn chín si-ling và chín xu để sống tiếp ba tháng tới, cô muốn tự mình
kiếm tiền. Và cô được đề nghị một vị trí gia sư với tiền công năm si-ling
mỗi giờ. Cô nói với cha mình về đề nghị đó. Ông đáp: “Con thân yêu, giây
phút này ta chỉ nghe rằng con đang ngẫm nghĩ tới việc được trả tiền cho
công việc gia sư. Nó hoàn toàn thấp kém so với con, con yêu ạ, và ta
KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN ĐIỀU ĐÓ.” Cô tranh cãi: “Vì sao con không
thể nhận nó? Cha là một người đàn ông làm công việc của mình và nhận
tiền công cho nó, và không ai nghĩ rằng điều đó làm hạ phẩm giá, mà là một
trao đổi công bằng… Tom đang làm ở một cấp độ lớn điều con đang làm ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.