hãy xét tới nghề bác sĩ: “Tôi đã kiếm được một khoản khá trên 13.000 bảng
trong năm, nhưng không thể nào duy trì được việc này, và trong lúc nó tồn
tại, nó là sự nô lệ. Điều tôi cảm thấy nhiều nhất là sự thường xuyên xa cách
Eliza và bọn trẻ vào những ngày Chủ nhật, và một lần nữa vào những lễ
Giáng sinh.”
{XXIV}
Đó là lời than phiền của một đại bác sĩ; và có khả năng
bệnh nhân của ông lặp lại nó, vì có vị chuyên gia nào ở phố Harley có thì
giờ để thấu hiểu cơ thể, chưa nói tới tâm trí hay sự kết hợp của cả hai, khi
ông ta là một nô lệ của số tiền mười ba ngàn bảng một năm? Nhưng cuộc
đời của một tác giả chuyên nghiệp có khá hơn tí nào chăng? Đây là một
mẫu trích từ cuộc đời của một nhà báo rất ư thành đạt: “Vào giờ này hôm
khác ông viết một bài báo dài 1.600 từ về Nietzsche, một xã luận dài tương
đương về cuộc đình công ngành hỏa xa để yêu cầu Tiêu chuẩn, 600 từ cho
tờ Tribune và vào buổi tối thì ngồi ở thư viện Shoe Lane.”
{XXV}
Điều đó,
trong số các lý do khác, lý giải vì sao công chúng đọc các chính khách với
sự hoài nghi giễu cợt, còn các tác giả đọc những bài điểm sách với những
cây thước đo foot - chính quảng cáo là cái đáng tiền; ca tụng hay phỉ báng
đã thôi không còn có bất kỳ ý nghĩa nào. Và chúng ta cũng hãy thoáng nhìn
thêm vào cuộc đời của một chính khách, vì nói cho cùng, về mặt thực hành,
nghề nghiệp của ông ta là thứ quan trọng nhất: “Thượng nghị sĩ Hugh
LẢNG VẢNG TRONG HÀNH LANG… Dự luật [Dự luật về việc kết hôn
với chị em gái của người vợ quá cố] đang bị bỏ xó, và các cơ may xa hơn
của chính nghĩa này được quy cho những may rủi của một năm
khác.”
{XXVI}
Đoạn này không chỉ giúp giải thích một mối hoài nghi phổ
biến nhất định về các chính khách mà còn nhắc nhở chúng ta rằng vì bà có
Dự luật về Lương hưu để lèo lái qua những hành lang của một thiết chế rất
đỗi công bình và nhân ái như Hạ viện, chúng ta không được lảng vảng quá
lâu giữa những tiểu sử thú vị này, mà phải cố tóm lược những thông tin
chúng ta đã thu thập được từ chúng.
“Vậy thì những trích dẫn từ cuộc đời của những người đàn ông có nghề
nghiệp chuyên môn thành đạt đó chứng minh điều gì? bà hỏi. Chúng, như
Whitaker chứng minh, chẳng chứng minh được gì hết. Nghĩa là, nếu
Whitaker nói rằng một giám mục được trả năm ngàn bảng một năm, đó là
một thực tế; ta có thể kiểm tra và xác nhận nó. Nhưng nếu Giám mục Gore
bảo rằng cuộc đời của một giám mục là “một cuộc sống đáng sợ có tính
chất hủy diệt tâm trí và linh hồn”, ông ta chỉ đơn giản đưa ra ý kiến của
mình; một giám mục kế tiếp trên băng ghế hạ viện có thể thẳng thừng phủ
nhận ông ta. Vậy nên những trích dẫn này không chứng minh cho điều gì có