BA ĐỒNG VÀNG - Trang 81

dò; chúng ta hãy thu nhặt một gợi ý ở nơi này nơi khác về những nghề
nghiệp chuyên môn được thực hành bởi những phụ nữ hồi thế kỷ 19. Kế
đến chúng ta tìm thấy Anne Clough, em gái của Arthur Clough, học trò của
Tiến sĩ Arnold, Thành viên nhóm học giả của trường Oriel, người mà, dù bà
phục vụ không lương, từng đảm trách chức vụ hiệu trưởng đầu tiên của
trường Newnham, và do vậy có thể được gọi là một phụ nữ có chuyên môn
ở thời kỳ phôi thai - chúng ta nhận thấy bà ta đã rèn luyện chuyên môn cho
mình bằng cách ‘làm nhiều việc nội trợ’… ‘kiếm tiền để chi trả những
khoản mà bạn hữu của họ đã cho vay’, “buộc phải cho thuê nhà để duy trì
một ngôi trường nhỏ’, đọc những cuốn sách mà anh bà cho mượn, và cảm
thán: ‘Nếu tôi là một người đàn ông, tôi sẽ không làm việc để trở nên giàu
có, danh vọng hay để bỏ lại sau lưng mình một gia đình giàu có. Không, tôi
nghĩ tôi sẽ làm việc cho đất nước tôi, và biến nhân dân thành người thừa kế
của tôi.’

{XXXIII}

Dường như những phụ nữ ở thế kỷ 19 không phải là không

có tham vọng. Kế đến chúng ta tìm thấy Josephine Butler, người mà, dù
không phát biểu nghiêm khắc với tư cách một phụ nữ có nghề chuyên môn,
đã dẫn dắt chiến dịch chống Đạo luật về các bệnh truyền nhiễm

[14]

tới thắng

lợi, sau đó là chiến dịch chống việc mua bán trẻ em “vì những mục đích bỉ
ổi” - chúng ta phát hiện ra rằng Josephine Butler khước từ việc viết lại cuộc
đời của bà, và nói về những phụ nữ đã từng giúp bà trong các chiến dịch đó:
‘Sự vắng mặt tột cùng trong họ đối với bất kỳ ao ước được công nhận nào,
đối với bất kỳ dấu tích của sự tự cao tự đại dưới bất kỳ hình thức nào, đáng
được nhắc tới. Trong sự thuần khiết của những động cơ của họ, họ tỏa sáng
“trong trẻo như pha lê.’

{XXXIV}

Vậy, đó là một trong những phẩm chất mà

người phụ nữ thời Victoria này đã ca tụng và thực hành - một phẩm chất
tiêu cực, điều đó đúng; không muốn được công nhận; không muốn tỏ ra tự
cao tự đại; thực hiện công việc vì chính bản thân việc thực hiện công việc
đó.

{XXXV}

Một đóng góp thú vị cho ngành tâm lý học theo cách của nó. Và

rồi chúng ta tới gần hơn với thời đại của chính chúng ta; chúng ta tìm thấy
Gertrude Bell, người mà, dù công việc ngoại giao đã và đang buộc những
phụ nữ phải câm nín, đã chiếm một vị trí ở Đông phương khiến bà được tôn
xưng là một nhà ngoại giao giả hiệu - chúng ta kinh ngạc khi phát hiện thêm
rằng ‘Gertrude không bao giờ ra khỏi nhà ở London mà không có một
người bạn nữ, hay, nếu không làm được điều đó, thì với một người hầu
nữ.’

{XXXVI}

… khi đối với Gerrude có vẻ như không thể tránh khỏi việc phải

ngồi xe ngựa với một người đàn ông trẻ từ một buổi tiệc này tới một buổi
tiệc khác, bà cảm thấy buộc phải viết và thú nhận nó với mẹ tôi.’

{XXXVII}

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.