BA ĐỒNG VÀNG - Trang 97

không khác chi yêu cầu một ông chủ tửu quán ký một tuyên ngôn ủng hộ
việc không uống rượu. Bản thân ông ta có thể là một người hoàn toàn kiêng
rượu, nhưng vì vợ con ông ta sống phụ thuộc vào lượng bia bán ra, ông ta
phải tiếp tục bán bia, và chữ ký của ông ta trên bản tuyên ngôn sẽ không có
giá trị gì cho chính nghĩa của sự kiêng rượu bia vì ngay lập tức sau khi ông
ta ký vào nó ông ta phải có mặt ở quầy để mời mọc khách uống thêm bia.
Thế nên việc yêu cầu con gái của những người đàn ông trí thức kiếm sống
bằng nghề đọc và viết ký vào tuyên ngôn của ông cũng sẽ không có giá trị
gì cho chính nghĩa của văn hóa và tự do trí tuệ bất vụ lợi, vì ngay sau khi họ
ký nó họ phải ngồi ở bàn đề viết những cuốn sách, những bài giảng và bài
báo mà do chúng văn hóa bị đánh đĩ và tự do trí tuệ bị bán làm nô lệ. Với ý
nghĩa là sự thể hiện quan điểm, nó có thể có giá trị; nhưng vì điều ông cần
không chỉ là một sự thể hiện quan điểm mà là sự giúp đỡ thật sự, ông phải
đưa ra yêu cầu của ông theo cách khác. Khi đó ông sẽ phải yêu cầu họ cam
kết không viết bất kỳ thứ gì chối bỏ văn hóa, hay ký bất kỳ hợp đồng nào
xâm phạm tới tự do trí tuệ. Và câu trả lời của nhà viết tiểu sử cho yêu cầu
của chúng ta sẽ ngắn gọn nhưng đầy đủ: “Tôi không phải kiếm sống hay
sao?” Như vậy, thưa ông, rõ ràng là chúng ta phải đưa ra thỉnh nguyện chỉ
với con gái của những người đàn ông trí thức có đủ tiền để sống. Chúng ta
có thể nói với họ câu nói khôn ngoan sau: “Hỡi con gái của những người
đàn ông trí thức mà có đủ tiền để sống…” Nhưng một lần nữa giọng nói trở
nên ấp úng: một lần nữa lời thỉnh nguyện tan ra thành những dấu chấm rời
rạc. Vì có bao nhiêu người như họ? Chúng tôi dám giả đoán trước sự hiện
diện của Whitaker, của luật về quyền sở hữu, của những bản chúc thư trong
các tờ nhật báo, nói tóm là của những thực tế, rằng sẽ có 1.000, 500 hay
thậm chí 250 người trả lời khi được yêu cầu như thế? Dù nó có thể ra sao,
chúng ta hãy cho con số nhiều đứng đó và tiếp tục: ““Hỡi con gái của
những người đàn ông trí thức mà có đủ tiền để sống và đọc và viết ngôn
ngữ của chính mình vì lạc thú của chính mình, chúng tôi xin rất nhún
nhường khẩn nài quý vị ký vào tuyên ngôn của quý ông này với dự định
thực hiện lời hứa của quý vị.”

Tới đây, nếu họ thật sự sẵn lòng lắng nghe, họ có thể đề nghị một cách rất

hợp lý rằng chúng ta nên cụ thể hơn - không thật sự là định nghĩa văn hóa
và tự do trí tuệ, bởi họ có những cuốn sách và thời gian rỗi và có thể tự định
nghĩa các từ đó. Nhưng họ có thể hỏi, văn hóa bất vụ lợi theo quý ông này
có nghĩa là gì, và chúng tôi sẽ thực hiện việc bảo vệ điều đó và tự do trí tuệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.