BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 114

“Ừ!”

“Cậu thế nào?”

“À, nói thật là cái thằng này nó đẩy tớ bật ra khỏi giường rồi.”

“Thằng của tớ cũng thế! Tớ không đánh giá cao cái quán trọ này, cậu thì

sao?”

“Tên cái quán ấy là gì?” Harris hỏi.

“Con lợn và cái còi,” George trả lời. “Sao cơ?”

“À, không, thế thì không trùng hợp rồi” Harris nói.

“Ý cậu là gì?” George chất vấn.

“Lạ thật đấy,” Harris lẩm bẩm, “nhưng đó chính xác là những gì từng

xảy ra với bố tớ ở một quán trọ miền quê. Tớ thường xuyên nghe bố tớ kể
chuyện này mà lại. Tớ cứ tưởng có khi lại cùng một quán không chừng.”

Đêm đó chúng tôi đi ngủ lúc mười giờ, và tôi nghĩ mệt thế thì mình sẽ

ngủ ngon, nhưng hóa ra không phải. Thường thì tôi cởi quần áo và ngả đầu
lên gối, và rồi y như rằng ai đấy sẽ đập cửa ầm ầm mà bảo rằng đã tám rưỡi
rồi, nhưng tối nay mọi thứ có vẻ chống lại tôi; sự mới lạ của tất cả mọi thứ,
cái sàn thuyền cứng ngắc, tư thế gò bó (tôi nằm chân nhét dưới ghế và đầu
thì gối lên một cái ghế khác), tiếng nước vỗ nhè nhẹ quanh thuyền và gió
thổi qua tán cây khiến tôi mãi bồn chồn không yên.

Tôi rồi cũng thiếp đi được vài giờ đồng hồ và rồi một bộ phận nào đấy

của con thuyền có vẻ như đã mọc ra trong đêm - vì chắc chắn nó không có
ở đó khi chúng tôi khởi hành, và đến sáng thì biến mất - cứ đâm vào xương
sống tôi. Tôi mặc kệ nó mà ngủ được một lúc, mơ thấy mình đã nuốt chửng
một đồng vàng và người ta đang lấy khoan mà khoan một cái lỗ ở lưng tôi
để cố moi nó ra. Tôi nghĩ họ làm thế là rất không tử tế và tôi bảo họ rằng tôi
nợ họ chỗ tiền ấy và cuối tháng họ sẽ có nó thôi. Nhưng họ không nghe và
bảo rằng tốt hơn là họ lấy luôn bây giờ vì nếu không thì lãi suất sẽ tích lại.
Vì thế tôi khá bực bội và nói thẳng những suy nghĩ của mình về họ, vậy là
họ xoay mạnh cái khoan khiến tôi đau đến mức phải tỉnh dậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.