BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 123

“Cực kỳ,” tôi thổi phì phì đáp lại. “Hai cậu đúng là ngốc thì mới không

xuống. Cho dù có đổi cả thế giới tớ cũng không bỏ lỡ dịp này đâu. Sao các
cậu không thử nhỉ? Chỉ cần chút quyết tâm thôi mà.”

Nhưng tôi không thể thuyết phục được bọn hắn.

Sáng hôm đó, trong lúc tôi thay quần áo đã xảy ra một chuyện khá buồn

cười. Khi quay lại thuyền tôi lạnh run hết cả người và khi vội vàng vớ lấy
cái áo sơ mi, tôi chẳng may làm nó rơi xuống nước. Việc này làm tôi điên
tiết, nhất là khi George phá ra cười. Tôi chẳng thấy gì đáng cười hết, và tôi
bảo George thế, nhưng thằng cha lại càng cười khỏe. Tôi chưa bao giờ thấy
ai cười nhiều đến thế. Cuối cùng tôi không còn giữ được bình tĩnh với hắn
nữa bèn nói thẳng cho hắn biết hắn là một thằng đần rồ dại thò lò mũi xanh;
nhưng hắn chỉ càng rống lên to hơn. Thế rồi vừa vớt được cái áo lên tôi đã
nhận ra rằng đấy không phải sơ mi của tôi mà là của George nhưng tôi đã
vơ nhầm; đến lúc này thì lần đầu tiên tôi đã nhận thấy mặt hài hước của vấn
đề và tôi phá lên cười. Càng nhìn cái áo ướt của George và nhìn hắn đang rú
lên cười tôi lại càng buồn cười hơn, và tôi cười nhiều đến mức lại làm cái
áo rơi xuống nước.

“Cậuuuuu kh...khooôôông vớt nó lên à?” George nói giữa hai tràng cười

rú.

Tôi mất một lúc không thể nào trả lời hắn được, tôi cười thế cơ mà,

nhưng cuối cùng giữa hai tràng cười tôi cũng thốt ra được vài từ nhát gừng.

“Không phải áo tớ - là áo cậu!”

Cả đời mình tôi chưa bao giờ thấy mặt ai thay đổi từ vui tươi sang

nghiêm trọng một cách đột ngột đến thế.

“Cái gì?” hắn gào lên và đứng bật dậy. “Thằng đần độn dớ dẩn kia! Tại

sao cậu không thể cẩn thận hơn với những gì mình làm hả? Trời đất ơi, sao
cậu không lên bờ mà mặc quần áo hả? Cậu không hợp ở trên thuyền tí nào,
không hề hợp. Đưa cái sào đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.