BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 135

“Xin chào các quý ngài.”

“Ôi, xin chào,” George nói, “làm ơn xếp cho chúng tôi ba giường.”

“Rất tiếc thưa ngài,” chủ nhà bảo, “nhưng e là chúng tôi không thể thu

xếp được đâu ạ.”

“Ôi, không sao,” George trả lời, “hai giường cũng được. Hai người

trong chúng tôi có thể ngủ chung cũng được, đúng không nhỉ?” hắn nói
tiếp, quay sang Harris và tôi.

Harris nói, “Ô, đúng vậy,” hắn nghĩ George và tôi có thể ngủ thoải mái

chung một giường được.

“Rất xin lỗi thưa quý ngài,” chủ nhà nhắc lại; “nhưng thật sự chúng tôi

chẳng còn giường nào trống trong nhà. Thật ra thì chúng tôi đã phải cho hai,
thậm chí ba quý ngài nằm chung một giường đấy ạ.”

Sự việc này làm chúng tôi hơi choáng váng một chút.

Nhưng Harris, vốn là một nhà du hành lão luyện, đã vượt lên trên

nghịch cảnh và cười tươi mà nói rằng:

“Ôi, vậy thì chúng tôi cũng chẳng thể làm khác được. Chúng tôi phải

chịu đựng khó khăn thôi. Ngài cứ cho chúng tôi nằm tạm ở phòng chơi bi a
cũng được.“

“Thật tiếc thưa ngài. Hiện giờ đã có ba ngài đang nằm trên bàn bi a và

hai ngài ở phòng uống cà phê rồi. Tối nay có lẽ chúng tôi chẳng còn chỗ
nào cho các ngài trọ được.”

Chúng tôi nhặt nhạnh đồ đạc và đi đến Manor House. Đó là một nơi nhỏ

nhắn dễ thương. Tôi nói tôi nghĩ mình thích nó hơn ngôi nhà kia, và Harris
bảo, “Ừ đúng vậy,” mọi sự sẽ ổn thôi, và chúng tôi chẳng cần phải nhìn
thằng cha tóc đỏ kia làm gì, ngoài ra cái thằng cha tội nghiệp ấy cũng đâu
có làm gì được với mái tóc đỏ của hắn.

Harris nói thế với một vẻ tử tế và hợp lý hết sức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.