BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 149

nhìn khuôn mặt cô bằng một ánh mắt như muốn nói, “Ôi, thật vui biết bao
vì cô đã đến mang tôi ra khỏi cái cảnh tượng đáng hổ thẹn này!”

Cô tiểu thư bèn nói rằng người ở cửa hàng ấy không có quyền để những

sinh vật hung dữ to lớn như bọn chó kia cạnh chó của những người đáng
kính, và rằng cô rất muốn triệu ai đó đến.

Bản tính của bọn chó săn cáo là như vậy đấy; và do đó tôi không trách

con Montmorency vì thiên hướng thích đánh nhau với lũ mèo của nó;
nhưng giá như sáng hôm đó nó đã không để cho cái thiên hướng ấy xui
khiến.

Như tôi đã kể, chúng tôi đang trên đường đi tắm về và mới đi được quá

nửa phố Thượng thì một con mèo phi ra từ một trong những ngôi nhà trước
mặt và bắt đầu chạy lon ton ngang qua đường. Con Montmorency hú lên
sung sướng - tiếng hú của một chiến binh sắt đá nhìn thấy kẻ thù sa vào tay
mình - chính là thứ tiếng hú mà Cromwell hẳn đã thốt ra khi quân Scotland
xuống đồi và trở thành con mồi của ngài.

Nạn nhân của nó là một con mèo đực đen vậm vạp. Tôi chưa bao giờ

thấy con mèo nào to hơn và trông có vẻ giang hồ hơn con này. Nó đã mất
nửa cái đuôi, một tai và một phần khá đáng kể của cái mũi. Đó là một con
vật dài và vạm vỡ. Nó có vẻ bình tĩnh và thỏa mãn.

Con Montmorency phi đến chỗ con mèo tội nghiệp với tốc độ hai mươi

dặm một giờ; nhưng con mèo chẳng hề vội vã - dường như không chút ý
thức rằng mạng sống của nó đang bị đe dọa. Nó lặng lẽ chạy lon ton cho
đến khi kẻ ám sát tương lai của nó chỉ cách chừng một mét, khi đó nó quay
lại, ngồi xuống giữa đường và nhìn con Montmorency với một vẻ lịch thiệp
như muốn hỏi:

“Thế nào! Anh bạn muốn gặp tôi à?”

Montmorency không thiếu can đảm, nhưng trong dáng vẻ của con mèo

kia có gì đó có thể làm cùn nhụt ý chí của con chó dũng cảm nhất. Nó đứng
sững lại, nhìn con mèo đực.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.