BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 150

Hai con đều im lặng, nhưng cuộc trao đổi mà người ta có thể hình dung

ra thì rõ ràng là như sau:

CON MÈO: “Tôi có thể giúp gì anh bạn đây?”

MONTMORENCY: “Không… không có gì đâu, rất cảm ơn anh!”

CON MÈO: “Nếu có việc gì, xin đừng ngại, cứ trình bày đi, anh bạn biết

rồi đấy.”

MONTMORENCY (lùi ngược phố Thượng): “À, không... không có gì...

dĩ nhiên rồi... xin đừng bận tâm. Tôi... tôi e là tôi đã nhầm. Tôi tưởng là
người quen. Xin lỗi đã làm phiền.”

CON MÈO: “Không sao đâu... rất vui lòng. Anh bạn chắc là bây giờ

không cần gì chứ?”

MONTMORENCY (tiếp tục lùi): “Không có gì, xin cảm ơn... không có

gì đâu ạ... anh thật tử tế quá. Xin chào.”

CON MÈO: “Chào nhé.”

Sau đấy mèo đứng lên tiếp tục lon ton lên đường; còn Montmorency,

cẩn thận cụp cái mà nó gọi là đuôi vào giữa hai chân, quay lại với chúng tôi,
chiếm lấy một vị trí không quan trọng ở phía sau.

Kể từ ngày đó, nếu ta nói từ “Mèo!” với Montmorency, nó sẽ co rúm lại

thấy rõ và nhìn ta một cách đáng thương như muốn nói:

“Xin đừng.”

Sau bữa sáng chúng tôi đi chợ và chất lên thuyền lượng lương thực đủ

cho ba ngày. George bảo chúng tôi nên mang rau đi - thật không tốt cho sức
khỏe nếu không ăn rau. Hắn nói rau dễ nấu lắm và để hắn phụ trách vấn đề
ấy cho; vậy là chúng tôi lấy năm cân khoai tây, một giạ đậu Hà Lan và mấy
cái bắp cải. Chúng tôi còn mua một cái bánh nhân thịt bò, ít bánh tạc nhân
phúc bồn tử và một cái đùi cừu từ khách sạn; và hoa quả, bánh ngọt, bánh
mì và bơ, mứt, thịt muối, trứng và vô số thứ khác mà chúng tôi sục sạo
khắp thị trấn mới tìm được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.