BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 15

hắn và một người bạn nào đó vẫn còn khỏe; nhưng nói chung đều là hắn và
một người khác. Nếu không phải hắn và một người khác thì là một mình
hắn.

Đây là một sự thật lạ lùng, nhưng chẳng có ai lại say sóng - trên đất liền.

Trên biển quả là ta gặp phải vô khối kẻ say sóng thảm hại, đầy cả một tàu
ấy chứ; nhưng trên đất liền thì tôi chưa từng gặp người nào có vấn đề gì liên
quan đến chuyện say sóng cả. Còn việc cả hàng nghìn hàng nghìn thủy thủ
kém cỏi tụ tập trên các con tàu đã chui lủi đi đâu khi lên bờ thì vẫn còn là
một bí ẩn.

Nếu mọi người đều như anh chàng tôi gặp trên tàu đi Yarmouth một

ngày nọ thì tôi đã có thể dễ dàng giải thích cái điều có vẻ như rất bí ẩn đó
rồi. Tôi còn nhớ, lúc đó tàu mới rời khỏi bến Southend, và anh ta đang thò
người ra ngoài qua một ô cửa sổ bên mạn tàu trong tư thế hết sức nguy
hiểm. Tôi bước đến xem có giúp được anh ta không.

“Này! Lùi vào trong tí đi,” tôi nói, lắc vai anh ta. “Anh sẽ rơi ra ngoài

mất thôi.”

“Ôi trời ơi! Ước gì tôi rơi ra ngoài đi cho rồi,” là câu trả lời duy nhất tôi

nhận được; vậy là tôi phải để anh ta lại đó.

Ba tuần sau, tôi gặp lại anh chàng trong quán cà phê của một khách sạn

ở Bath, đang diễn thuyết về các chuyến phiêu lưu của mình và nồng nhiệt
bày tỏ rằng anh ta yêu thích biển đến nhường nào.

“Thủy thủ cừ chứ!” anh ta trả lời câu hỏi có vẻ ghen tỵ của một chàng

thanh niên lịch thiệp, “à có một lần tôi thấy hơi chóng mặt, xin thú nhận
như thế. Đó là khi chúng tôi đi qua Mũi Hảo Vọng. Sáng hôm sau thì tàu
đắm.”

Tôi nói:

“Không phải là hôm nọ anh hơi ngất ngư ở gần bến Southend và chỉ

mong được ném ra ngoài tàu à?”

“Bến Southend!” anh ta đáp lại với vẻ mặt bối rối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.