một gương mặt dịu dàng đáng yêu dù đã in hằn dấu ấn của túng quẫn và
nghèo đói, và trên đó là một vẻ an bình thanh thản đôi khi vẫn hiện trên mặt
người ốm khi cuối cùng cơn đau cũng rời bỏ họ.
May cho chúng tôi - chúng tôi không hề muốn bị giam chân tại những
phiên tòa xử các vụ chết bất thường - một vài người trên bờ cũng nhìn thấy
cái xác và giờ họ sẽ thay chúng tôi chịu trách nhiệm về nó.
Sau này chúng tôi được biết câu chuyện về người đàn bà ấy. Dĩ nhiên đó
là một bi kịch thông thường cũ rích. Cô yêu và bị lừa - hoặc tự lừa dối
mình. Dù gì thì cô cũng đã lầm lỗi - đôi khi một vài người trong chúng ta
cũng vậy - và gia đình bạn bè cô, choáng váng và căm phẫn một cách tự
nhiên, đã sập cửa lại trước mặt cô.
Bị bỏ lại một mình trong cuộc chiến với thế giới, trách nhiệm nặng nề
đè nặng hai vai, cô càng lúc càng chìm sâu. Có tuần cô cùng đứa con phải
cầm cự bằng mười hai xu tiền công nhận được sau mười hai giờ lao động
nặng nhọc một ngày, sáu xu dành cho đứa bé và sáu xu còn lại để giúp cô
giữ cho linh hồn và thể xác mình gắn kết với nhau.
Sáu xu một tuần không giữ cho linh hồn và thể xác gắn kết chặt chẽ với
nhau. Chúng muốn tách khỏi nhau một khi giữa chúng chỉ có mối liên hệ
lỏng lẻo đến thế; và tôi cho là một ngày kia, nỗi đau và sự đơn điệu u ám
của nó đã hiển hiện trước mắt cô một cách rõ rệt hơn bao giờ hết, và nỗi ám
ảnh về chuyện bị chế nhạo đã khiến cô khiếp sợ. Cô kêu gọi bạn bè lần cuối
cùng, nhưng trước bức tường lạnh lẽo của tư cách đáng trọng của họ, tiếng
nói của con người lầm lỗi bị xã hội ruồng bỏ này chẳng được ai để ý đến; và
rồi cô đến thăm con mình, ôm nó vào lòng và hôn nó trong tâm trạng mệt
mỏi thẫn thờ, không để lộ bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào, và để đứa con lại
sau khi đã đặt vào tay nó hộp sô cô la một xu cô đã mua, rồi sau đó, với
những đồng xu cuối cùng của mình, cô mua vé đi Goring.
Có vẻ như những suy nghĩ cay đắng nhất của cuộc đời cô đã tập trung
hết ở những khúc sông cây cối rậm rạp và những cánh đồng xanh tươi
quanh Goring; nhưng kỳ lạ thay, phụ nữ thường bám chặt lấy con dao đã