BA GÃ CÙNG THUYỀN - Trang 200

CHƯƠNG 18

Cửa sông - George và tôi được chụp ảnh - Wallingford - Dorchester -

Abingdon - Người của gia đình - Địa điểm phù hợp để chết đuối -

Một khúc sông khó đi - Tác động phá hoại

của không khí sông nước.

CHÚNG TÔI RỜI Streatley sáng sớm hôm sau, và chèo đến Culham,

ngủ dưới tấm bạt, trong vụng nước cạn ở đó.

Khúc sông giữa Streatley và Wallingford không có gì đặc biệt thú vị. Từ

Cleve ta đi thẳng một mạch sáu dặm rưỡi không gặp cửa sông nào. Tôi tin
rằng đó là đoạn sông liền mạch dài nhất phía trên Teddington và câu lạc bộ
Oxford thường dùng nơi này làm địa điểm tổ chức cuộc đua thuyền tám tay
chèo của họ.

Nhưng mặc dù sự thiếu vắng cửa sông có thể làm vừa lòng các tay chèo,

nó lại là điều đáng tiếc đối với những người chỉ thuần túy đi tìm sự vui thú.

Tôi thì thích các cửa sông. Chúng phá vỡ một cách khá dễ chịu sự đơn

điệu của việc chèo thuyền. Tôi thích ngồi trên thuyền và từ từ thoát ra khỏi
những cái hố sâu thẳm lạnh lẽo để đi vào những khúc sông mới và những
quang cảnh mới; hoặc, như đã từng vậy, chìm xuống rời khỏi thế giới này,
và rồi chờ đợi, trong khi những cánh cổng âm u cọt kẹt và dải ánh sáng ban
ngày mỏng manh giữa hai cánh cổng mỗi lúc một rộng dần cho đến khi
dòng sông xinh đẹp tươi tỉnh trải dài trước mắt ta, và ta đẩy con thuyền nhỏ
ra khỏi nơi ngục tù tạm thời của nó để một lần nữa đến với dòng nước đang
đón mừng.

Chúng là những địa điểm bé nhỏ nên thơ, những cửa sông ấy. Ông lão

gác cửa sông mập mạp hay bà vợ tươi cười của ông, hay cô con gái đôi mắt
long lanh của họ đều là những con người dễ chịu để khi đi qua ta sẽ cùng
chuyện gẫu

(1)

. Ta còn gặp nhiều thuyền khác ở đó, và trao qua đổi lại những

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.