BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 111

20

Quả là một tòa nhà kỳ diệu! Bảo tàng Quốc gia toát ra quyền năng và sức
ảnh hưởng. Martha nhìn lên đại sảnh hùng vĩ cùng cái cầu thang khổng lồ
và cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tất cả những bức tranh đồ sộ, nổi tiếng này
– và ngay đây bà nhỏ bé, nhún nhường đứng trước chúng. Những bức như
tranh tường với những cảnh tượng từ lịch sử Thụy Điển đứng sừng sững
phía trên bà. Ý nghĩ về điều bà sắp sửa làm – tiến hành vụ trộm tranh thế kỷ
– chẳng thể nào làm dịu sự bồn chồn của bà. Dù gì thì cả đời làm việc, bà
đã là một giáo viên thể dục, chứ không phải một tên trộm. Họ đã thảo luận
kế hoạch hết lần này đến lần khác, điều chỉnh cho trơn tru từng phần một,
nhưng chỉ cần một sự cố nhỏ thôi sẽ làm chệch hướng toàn bộ. Martha cảm
thấy được an ủi phần nào vì họ đã diễn tập đánh cắp những bức tranh ở
phòng Công nương Lillian. Giờ tất cả những gì họ cần làm chỉ là giữ bình
tĩnh và đừng quên bất cứ điều gì. Bà bước tới phòng bán vé và trả tiền vé
cho họ. Bảo tàng chỉ vừa mở cửa và họ đã nhất trí chọn thời điểm sớm sủa
nhất để tránh tối đa nguy cơ bị quấy rầy. Họ giả định rằng những người bảo
vệ sẽ không “hết sức cảnh giác” vào thời gian này của buổi sáng.

“Chào mừng bà tới bảo tàng. Bà thấy lạnh ạ?” cô giao dịch viên hỏi

khi thấy Martha đã không tháo găng tay ra.

“Chứng thấp khớp của tôi,” Martha mỉm cười trả lời và quay lại với

những người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.