BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 116

“Bắt lấy hắn ta, bắt lấy tên trộm, hắn chạy lối đó,” Martha thét inh tai

cố gắng át tiếng Christina xuống. “Hắn ta có râu, tóc dài màu nâu và bốc
mùi kinh khủng.” Martha lại trỏ lần nữa. Chiếc khung trợ lực đang bị chất
quá nặng và bà nghĩ nó có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Brains đã tính toán
chiếc khung trợ lực của bà có thể chịu nặng chừng nào đối với những bức
tranh – nhưng đó là chưa kể tới sức nặng sáu mươi cân của Christina.
Martha lén nhìn Brains và bắt gặp mắt ông.

“Tôi sẽ chăm sóc cho bà ấy,” Brains nói với người bảo vệ. “Bà ấy là

vợ tôi. Đáng lẽ tôi phải để ý nhiều hơn. Bà ấy hẳn rất sốc.”

Người bảo vệ gật đầu, có chút bối rối, và chạy về phía chuông báo

động lúc này vẫn đang kêu. Khi anh ta đã khuất dạng, Martha liếc nhìn lần
cuối về chỗ đã từng treo bức tranh của Monet. Bà nhìn, nhắm hai mắt lại
rồi lại mở mắt ra. Thay vì chữ ĐANG KIỂM KÊ thì là một tấm biển viết
tay. Martha phải chỉnh lại cặp kính của bà: SẼ QUAY LẠI SỚM, bà đọc.

“Ôi Chúa ơi! Đó là tấm biển Christina treo lên khi bà ấy xuống mua

đồ dưới cửa hàng,” Martha kêu lên và chuẩn bị chạy tới để gỡ nó xuống thì
một nhóm du khách bước vào căn phòng.

“Chúng ta không có lựa chọn, chúng ta phải đi thôi,” Brains rít lên.

“Nhưng tấm biển đó…”

“Chẳng ai biết người nào đã đặt nó ở đó đâu. Đi thôi!”

Martha nuốt khan, hít một hơi sâu và giả vờ như không có gì. Chậm

rãi và đường hoàng, bà và Brains đẩy những chiếc khung trợ lực của họ tiến
về phía trước và Christina theo sát đằng sau. Martha đưa cho Christina một
viên kẹo hoa quả, và khi họ tới được thang máy thì sắc diện bà đã khá tốt
rồi. Martha vỗ vỗ má bà động viên, mở cửa thang máy và đẩy cả Christina
cùng chiếc khung trợ lực với những bức tranh vào trong. Rồi bà nhấn nút
ĐI XUỐNG. Giờ họ chỉ phải đợi Anna-Greta nữa thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.