BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 137

Tất cả bọn họ đều nghĩ có thể đúng như vậy, và cuối cùng họ thống

nhất gửi thông điệp tống tiền đó mà không bổ sung bất cứ điều gì. Vì không
dám sử dụng giấy ghi chép và phong bì của khách sạn, họ chỉ đơn giản gập
tờ giấy lại làm đôi và dùng băng dính dán lại, viết địa chỉ của Bảo tàng
Quốc gia và dán tem lên đó. Họ mang găng tay từ đầu đến cuối.

“Thực ra chúng ta chỉ cần đi sang đó cùng với lá thư và thế là chúng ta

đã tiết kiệm được một cái tem,” Anna-Greta chỉ ra nhưng rồi bị những
người khác đồng thanh chế giễu.

Sau đó một lúc, Martha cầm tờ giấy nhắn tới hộp thư gần ga tàu điện

ngầm ngay ở góc đường. Bà nhìn tấm chắn hộp thư một lúc lâu trước khi
thả tờ giấy nhắn vào đó. Rồi bà vỗ vỗ cái hộp thư vài lần và nhận ra bà
đang hồi hộp cỡ nào. Giờ nó không còn là một vụ trộm nho nhỏ tầm thường
nữa. Họ đã chọn con đường tội phạm, và giờ không có đường quay trở lại.
Họ đã trở thành những tên tội phạm. Trên đường trở về khách sạn bà ngẫm
nghĩ về từ đó. Tội phạm… nghe thật phấn khích! Bà muốn nhảy vài bước
bất chấp tuổi tác của mình, và ngay lập tức cảm thấy trẻ hẳn ra. Cuộc đời
bà đã đạt được một mục đích mới và bà vui sướng với suy nghĩ có được
nhiều tiền đến thế trong hai chiếc xe mua hàng. Sẽ buồn tẻ hơn nhiều nếu
họ chỉ gửi tiền vào tài khoản ngân hàng thông qua một giao dịch tài chính
trừu tượng. Giờ đây họ có thể lên chuyến tàu du lịch tới Phần Lan vừa để
thư giãn vừa là trải nghiệm sự phấn khích khi cố gắng lấy tiền chuộc về nhà
mà không để cho ai phát hiện ra. Có bao nhiêu người ở tuổi của bà được
tham gia những cuộc phiêu lưu như thế này chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.