BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 207

Chánh thanh tra Petterson để ý đến cây đàn ghi ta dựng dựa vào sofa,

nhưng còn chiếc quần chẽn màu đỏ trên chiếc dương cầm là sao nhỉ? Bên
trên những chiếc giường chưa được dọn dẹp là hai bức tranh được treo xộc
xệch, quần áo bị vứt khắp nơi, và trên đường đi ra Strömbeck suýt nữa vấp
chân vào một chiếc coóc-xê trên sàn. Phòng tắm có mùi nước hoa cạo râu,
và có một đống quần áo bẩn ở trên sàn. Một vài dấu nụ hôn vương lại ở góc
trái bên dưới của tấm gương, và ở trên giá cạnh chiếc máy cạo râu, có thể
thấy một chiếc lược dính đầy tóc vàng.

“Rod Stewart hả?” Strömbeck hỏi.

“Chúng tôi bảo vệ bí mật danh tính tất cả các vị khách,” người quản lý

trả lời.

Họ dừng lại bên cạnh chiếc đại dương cầm và chánh thanh tra

Petterson nhớ lại điều mà Martha đã nói trong cuộc thẩm vấn đó. Những
bức tranh của Renoir và Monet đã được treo ở đó. Lúc này thế chỗ của
chúng là hai bức tranh đầy màu sắc gợi nhớ tới Matisse và Chagall.

“Những bức tranh này đã ở đây được bao lâu rồi?” Strömbeck hỏi.

“Chúng tôi mua những bức đó năm 1952, nhưng khi đó chưa có phòng

này. Để xem nào, nó được xây một vài năm trước…”

“Và những bức tranh đã được treo ở đây từ hồi đó?”

“Tôi nghĩ thế.”

“Cô chưa từng nhìn thấy bức tranh nào của Monet hoặc Renoir ư?”

“Chánh thanh tra, các tác phẩm nghệ thuật vĩ đại nên dành cho tất cả

mọi người thưởng thức. Chính vì thế mà chúng ta có các bảo tàng. Nếu ông
đến Bảo tàng Quốc gia ở ngay cạnh đây thì ông có thể thấy chúng và rất
nhiều bức vẽ đẹp khác.”

Strömbeck nhìn các đồng nghiệp của mình với vẻ bất lực và thì thầm:

“Chúng ta đang làm gì ở đây vậy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.