BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 214

39

Trại tạm giam Sollentuna có mùi tươi mới, và thực sự đem lại cảm giác tốt
hơn so với trại Kronoberg nơi họ bị tạm giữ. Mặc dù vậy, có khá nhiều điều
mới mẻ tới cùng một lúc. Martha ngẩng cao đầu bước trong khu trại, cố tỏ
vẻ bình tĩnh và tập trung, nhưng thực sự bà rất khó chịu. Trên tất cả, bà
không thể hiểu tại sao cảnh sát ở Kronoberg lại thô lỗ như vậy. Dù gì thì
năm người bọn họ đã tới đó để tự thú kia mà. Thay vì hàm ơn những người
hưu trí này, thì những kẻ mặc đồng phục đó lại gần như tỏ ra mỉa mai. Rõ
ràng họ không có sự tôn trọng dành cho những người lớn tuổi. Khi Anna-
Greta khóc lóc về những bức tranh bị mất, và Christina kể với họ về việc bà
vẽ thêm vào chúng như thế nào, thì viên cảnh sát đã chịu đựng quá đủ. Anh
ta gọi điện cho cấp trên yêu cầu bắt giam tất cả. Rồi bọn họ bị thẩm vấn
thêm một chút, và chẳng bao lâu sau bị tạm giữ vì bị tình nghi phạm tội –
chính cái tội mà họ đã thú nhận!

“Đi theo tôi nào!”

Martha cảm thấy bị chọc một cái vào hông và người quản giáo đưa bà

tới bộ phận tiếp nhận tù nhân. Bà bước vào một căn phòng trông khá đơn
sơ có mùi gỗ mới cưa và mùi nhựa. Bà được chỉ tới cái ghế bành đặt ở một
chỗ nhỏ và lạnh trước một bức tường bằng kính lớn, và được yêu cầu đợi ở
đó. Một lúc sau, nhìn thấy một vài người mặc áo len xanh nước biển đậm
bên trong lớp kính, bà vẫy tay một cách lịch sự. Họ ắt hẳn là cai ngục. Bà
thấy mình lẩm bẩm hai chữ cai ngục mấy lần, bởi vì bà đã nghe rằng tù

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.