BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 25

một tuần.” Bà rót vào cốc của mình và giơ nó lên.

“Chạm cốc nào! Mừng cho lần tiếp theo!”

Bọn họ chạm cốc với nhau và cứ tiếp tục như thế cho tới khi mí mắt

chùng xuống và họ bắt đầu nói líu nhíu. Martha lại dùng chất giọng miền
Nam cổ, bà chỉ làm như thế những khi thực sự mệt mỏi. Đó là một dấu hiệu
cảnh báo, và bà đã nhìn thấy mối nguy.

“Các bạn thân mến ơi, giờ chúng ta phải rửa bát đĩa và thu dọn căn

bếp trước khi xuống dưới tầng đấy,” bà nói.

“Xin mời bà cứ tự nhiên với bát đĩa đi,” Rake vừa đáp vừa rót đầy cốc

của Martha.

“Không, chúng ta phải thu dọn và để mọi thứ trở lại trong tủ để không

ai biết rằng chúng ta đã ở đây,” bà cương quyết và đẩy chiếc cốc ra xa.

“Nếu mệt rồi, bà có thể tựa vào tay tôi nghỉ,” Brains nói và vỗ âu yếm

vào má bà.

Martha bèn dựa đầu vào cánh tay ông và ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau, khi Ingmar Mattson, giám đốc của Nhà Kim Cương đi làm,
ông ta đã nghe thấy những âm thanh lạ vọng ra từ những căn phòng vốn là
của riêng ông ta. Những âm thanh rền rền nặng nề nghe như một bầy gấu
mới thoát khỏi sở thú. Ông ta nhìn quanh phòng làm việc và không thấy gì
bất ổn cả, nhưng ông ta phát hiện ra cửa nhà bếp đang mở.

“Gì thế này hả trời…” ông ta lẩm bẩm, đoạn va vào một chiếc khung

trợ lực và ngã xuống sàn. Ông ta chửi thề, đứng lên và kinh ngạc nhìn cảnh
tượng trước mắt. Chiếc quạt hút mùi đã được bật lên, và năm người già
trong viện dưỡng lão đang ngồi quanh bàn, ngủ ngon. Trên bàn có những
chiếc đĩa bẩn, những cốc rượu không, và cánh cửa tủ lạnh mở toang. Giám
đốc Mattson nhìn đống lộn xộn. Những khách hàng của viện dưỡng lão này
rõ ràng được tự do hơn ông ta tưởng. Ông ta phải yêu cầu y tá Barbara xử
lý chuyện này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.