BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 28

Vừa nghe tiếng gõ cửa. Brains đã biết đó chắc hẳn là Martha. Ba tiếng gõ
cách quãng lên cánh cửa ngay cạnh chỗ tay nắm và rồi yên lặng. Đó chắc
chắn là bà. Ông khó nhọc đứng dậy khỏi sofa và kéo chiếc áo len xuống,
trùm qua cái bụng tròn. Khá lâu rồi ông chưa tới thăm Martha và ông tự hỏi
không biết bà có ổn không. Ngày nào ông cũng dự định sẽ đến thăm bà vào
buổi tối, nhưng thay vào đó ông luôn ngủ gật trước tivi. Ông nhìn xung
quanh tìm một chiếc hộp các-tông rỗng và nhanh chóng thu gọn đống bản
vẽ, những cái đục và ốc vít từ trên bàn cà phê vào trong chiếc hộp, đoạn vội
vã đẩy nó xuống dưới gầm giường. Hai chiếc áo sơ mi màu xanh dương và
vài chiếc tất thủng lỗ ông giấu đằng sau đệm sofa, và ông phất những mẩu
vụn bánh mỳ vương vãi trên chiếc bàn cạnh giường xuống dưới sàn nhà.
Sau khi làm xong, ông tắt tivi và bước ra mở cửa.

“A, bà đấy à, vào đi!”

“Brains, chúng ta phải nói chuyện,” Martha nói và quả quyết bước vào

trong phòng ông.

Ông gật đầu và bật ấm nước lên. Trước khi với tới bình cà phê pha

liền trong tủ bếp, ông thấy hai bảng mạch in, một chiếc búa và vài đoạn dây
điện. Có hai chiếc cốc cà phê đằng sau bình cà phê. Khi nước đã sôi, ông
rót đầy hai cốc và thêm một chút cà phê.

“Tôi e là không còn bánh quy, nhưng…”

“Thế này là tươm rồi,” Martha vừa nói vừa nhận lấy cốc cà phê và

ngồi xuống sofa. “Ông biết không, điều này nghe có vẻ điên rồ, nhưng tôi
nghĩ bọn họ đang đánh thuốc chúng ta. Chúng ta phải uống quá nhiều
thuốc. Vì thế mà chúng ta mới trở nên lờ phờ như thế.”

“Vậy ư? Ý bà là…” Ông kín đáo đẩy chiếc đài Grundig trơ ruột xuống

dưới ghế bành và hy vọng bà không nhận ra.

“Hừm, chúng ta không thể cho phép điều đó tiếp diễn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.