BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 330

“Martha, chúng ta tính toán sai rồi. Nếu người ta nhìn thấy con búp bê

y như thật này, họ sẽ nghĩ rằng chúng ta bỏ rơi con mình và đuổi theo
chúng ta.”

“Đừng lo. Chúng ta sẽ kéo mui che mưa xuống nên không có ai nhìn

thấy gì đâu,” Martha vừa nói vừa nhấc khung nhựa lên và kéo khóa mui che
lại. “Bởi vì tôi hoàn toàn không muốn mang theo nó đi loanh quanh,” bà
tiếp tục nói và chỉ vào con búp bê.

“Chúng được gọi là trẻ em,” Christina nói bằng giọng đanh sắc.

“Nhưng Martha, nếu chẳng ai nhìn thấy gì trong xe nôi khi mui che mưa
được kéo xuống, thì để búp bê trong đó để làm gì?”

“Hừm, ờ thì, chúng ta nghĩ…” Martha nói, và bà chẳng tài nào nhớ nổi

tại sao họ lại mua nó. Tại sao cứ mỗi khi sự đã rồi Christina mới trở nên
khôn ngoan như thế ? Khi đã quá muộn. “Ờ, chúng ta…”

“Bà nói ‘chúng ta’ là sao? Đừng lôi tôi vào quyết định đó,” Christina

nói. “Tôi đã muốn chúng ta dùng chiếc xe nôi của Emma. Những tên tội
phạm đó hẳn sẽ nghĩ là chúng ta điên mất rồi. Một con búp bê nhựa! Tôi
mà chỉ huy vụ này, thì…”

“Tốt hơn là chúng ta di chuyển thôi,” Martha ngắt lời. “Họ đã nói rằng

chúng ta phải tránh xa trong vòng hai tiếng. Rồi chúng ta có thể lấy lại
những bức tranh.”

“Một bức tranh của Monet, một bức của Renoir và một búp bê nhựa

trong xe nôi,” Christina chua cay.

“Nào, nào, đó là những báu vật văn hóa của Thụy Điển được mang trở

lại với dân tộc,” Martha nói.

Christina nhún vai và khóa chiếc xe nôi vào một thanh ray. Đường phố

vắng tanh; người ta hiếm khi đi đường này bởi họ thích đường phố dọc bến
cảng hơn. Bà bọc Malin trong một tấm chăn và đội chiếc mũ nhỏ của đứa
bé lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.