BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 337

và Martha yêu cầu được nối máy với giám đốc bảo tàng.

“Xin chào, tôi có thể giúp gì?” người trực tổng đài trả lời.

Martha hít một hơi sâu và giả giọng: “Có một chiếc xe nôi với bức

tranh của Monet và Renoir ở trong thang máy ở hành lang lối vào bảo
tàng,” bà nói và rồi nhanh chóng tắt điện thoại. Rồi bà cũng trèo vào trong
taxi và bảo người tài xế đưa họ tới sân bay Bromma. Các chuyến bay nội
địa cũng như quốc tế bay đi từ đó, và Martha nghĩ rằng đó là một dấu vết
giả tuyệt vời.

“Nhiệm vụ đã được hoàn thành,” bà nói.

“Hoàn thành ư? Bà chắc chứ?” Christina nói. “Chúng ta đã quên mất

con búp bê trẻ con.”

“Ôi trời ơi,” Martha nói, và cho dù đó là một lỗi nghiêm trọng, bà bắt

đầu phá lên cười. “Những bức tranh đáng giá ba mươi triệu – và rồi chúng
ta quên mất một con búp bê đội mũ trẻ con. Đời quả là lắm bất ngờ.”

Tới sân bay Bromma, họ đi lòng vòng bên trong ga hàng không và sảnh đi
và chắc chắn rằng người ta để ý tới họ trước khi bắt xe buýt quay trở về
thành phố. Khi đã trở về thành phố rồi, họ trả Malin lại cho Emma, sau đó
họ trở về Nhà Kim Cương. Brains và Rake giúp họ cởi áo choàng, còn
Anna-Greta đang quá phấn khởi tới nỗi bà chẳng buồn bật máy hát nữa.
Thay vào đó, bà dọn trà và bánh quy ra bàn cho bọn họ ăn mừng.

Mỗi người bọn họ đều lấy một cốc trà và ngồi xuống sofa. Trước khi

ngồi xuống, Brains đã nhớ dọn mấy thứ đồ đan len Martha bỏ ra.

“Thế nào?” Anna-Greta vừa hỏi vừa lau cặp mắt kính và giơ chúng lên

phía ánh sáng. Bà đã mua gọng kính mới, hiện đại hợp với bà một cách
hoàn hảo và không còn trượt xuống sống mũi bà nữa. Bà đã bán cái gọng
cổ lỗ từ thập niên 1950 đó trong một đợt bán đồ lặt vặt.

Sau một vài tợp trà, Martha và Christina bắt đầu kể lại những gì đã

xảy ra. Khi họ kể tới phần chiếc xe nôi bị gục xuống, Anna-Greta nhăn mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.