BÀ GIÀ PHÁ LUẬT - Trang 391

sau mình, nhờ Brains cầm tay lái, và rồi bà dùng tay phải gỡ một hộp đinh
mạ kẽm ra khỏi đai ví đeo thắt lưng của mình. Nếu họ là cảnh sát, thì bà sẽ
không dễ dàng bỏ cuộc. Bà đã chuẩn bị rồi.

Thanh tra Lönnberg giảm tốc độ. Anh nhìn Strömbeck một cái nhìn mệt
mỏi và lắc đầu.

“Bọn họ đang chơi trò quái quỷ gì vậy? Hôm nay dường như họ cũng

vẫn bận rộn với những cây ATM.” Anh hất hàm về phía chiếc xe buýt. “Rõ
ràng là mười chiếc ATM ngày hôm qua còn là chưa đủ. Bây giờ họ lại vào
Täby. Chẳng phải hôm qua họ đã đến đó rồi sao? Tôi thật không thể hiểu
được chuyện này!”

“Và họ rút tiền khắp mọi nơi. Mỗi lần lại lảo đảo với những chiếc

khung trợ lực dầu rằng bọn họ chẳng cần đến chúng. Tôi băn khoăn không
biết bọn họ định làm trò gì nữa. Chúng ta có nên bắt bọn họ dừng xe lại
không?” Strömbeck hỏi, và nhét một mẩu thuốc lá vào miệng.

“Đúng đấy, anh biết không. Đã đến lúc chúng ta phải làm điều đó rồi.

Có cảm giác cứ như thể là bọn họ đang trêu tức chúng ta vậy. Tôi cho rằng
chúng ta nên lờ những chỉ thị của Petterson đi. Dừng xe bọn họ lại nào!”
Lönnberg nói và ngay lập tức cảm thấy rạng rỡ hơn. Từ lâu anh đã cảm
thấy mệt mỏi vì phải bám theo năm người hưu trí này và thực sự bực mình
với bọn họ.

“Tôi có ý này,” Strömbeck nói. “Chúng ta sẽ thiết lập một chốt kiểm

soát ở cổng vào của bãi đỗ xe, như thế bọn họ sẽ không thể tới gần cây
ATM đó.”

“Mà nếu anh nghĩ rằng họ sẽ trộm cắp gì đó, thì sao chúng ta không

đợi cho tới khi bọn họ phạm tội đã?” Lönnberg hỏi.

“Anh cứ hay quan tâm tiểu tiết. Được thôi, nếu anh muốn. Tôi cảm

thấy đói lắm rồi. Tôi phải mua một chiếc xúc xích cái đã. Có một quầy
hàng ở đằng kia, tôi mua luôn cho anh một cái nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.