BÀ MỤ - Trang 100

hôm đó trở đi. Trong trường hợp của Sadie, đó là một câu hỏi tu từ, một
thắc mắc nó phải biết rằng tôi không thể trả lời. Nhưng đó là một câu hỏi
mà nó - như mọi người khác - không thể không hỏi.

Xoắn hai ống quần jeans trong tay, làn da trở nên tái nhợt trước mắt tôi,
Sadie hỏi, “Connie, chuyện gì đã xảy ra?”

Khi tôi đi học về, bố đang ở trong nhà bếp. Mẹ đang ngủ.

“Đi học thế nào?” bố hỏi. Ông đang mặc quần tây, áo sơ mi mà ông đã mặc
đi làm, nhưng cà vạt đã tháo ra - có lẽ đã tháo ra từ lâu trước ba giờ rưỡi
chiều. Tôi tưởng tượng ông đã về nhà nhiều giờ rồi.

“Tốt ạ.”

“Được, được,” ông nói, giọng đều đều xa cách và trầm lặng. Tôi nhìn thấy
ai đó đã pha một ấm cà phê đặt trên quầy bếp sau khi tôi đi học, nhưng có
vẻ như không ai chạm đến nó.

“Con cần phải dịu dàng với mẹ một chút,” ông nói thêm.

“Vì những gì đã xảy ra ạ?”

Ông ngồi xuống chiếc ghế nhà bếp bằng gỗ và khoanh tay trước ngực. “Con
đã nghe được những gì?”

“Con nghe nói cô Bedford đã chết.”

Ông lắc đầu buồn bã. “Sao con không để cặp sách xuống và nói cho bố
nghe con biết được gì. Rồi bố sẽ nói bố biết gì.”

“Những chi tiết ạ?”

“Nếu con chưa biết chúng.”

Suốt buổi chiều, có hai ý nghĩ khiến tôi không nghe được một từ nào mà
giáo viên Anh văn hoặc lịch sử đã nói. Ý nghĩ thứ nhất là Foogie giờ đây đã
mồ côi mẹ, và tôi không thể tưởng tượng nổi thằng bé sẽ chịu đựng thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.