BÀ MỤ - Trang 101

Vào thời điểm đó trong đời, tôi chưa từng gặp một đứa bé mồ côi mẹ. Ý
nghĩ thứ hai là nỗi sợ rằng gia đình tôi sẽ đột nhiên trở nên nghèo túng.

Ở tuổi mười ba, tôi không hiểu cặn kẽ về bảo hiểm sai sót trong nghề y,
nhưng tôi biết rằng các bà mụ ở Vermont không mua loại bảo hiểm này.
Chẳng có công ty nào trong bang bán bảo hiểm này cho họ. Và tôi biết đây
thỉnh thoảng là vấn đề giữa bố mẹ tôi, thường là sau khi mẹ về nhà từ một
ca đẻ mà bà mô tả là phức tạp.

Tôi nghĩ vào buổi chiều sau khi Charlotte Bedford qua đời, điều này cũng là
mối bận tâm lớn của bố: một vụ kiện dân sự. Tôi không tin ý nghĩ cảnh sát
bang đến nhà chúng tôi trong vài giờ nữa từng lướt qua đầu ông.

“Vậy con đã nghe những gì?” ông hỏi lại khi tôi ngồi lên chiếc ghế cạnh
ông. “Người ta đang nói gì?”

“Chẳng có ai biết nhiều đâu. Chủ yếu chỉ là vợ của vị mục sư đến từ miền
Nam đã qua đời.”

“Trong lúc sinh con? Họ có biết cô ấy chết lúc sinh con không?”

“Có ạ.”

“Họ có biết mẹ con có mặt không?”

“Vâng, họ biết.” Tôi không nhắc đến việc mình phải chịu trách nhiệm vì đã
tiết lộ thêm chi tiết đó vào trong câu chuyện khi nó lan truyền trong trường.

“Còn gì nữa?”

“Không ai biết liệu đứa trẻ có chết hay không. Nó có chết không ạ?”

“Không, đứa bé còn sống và khỏe mạnh. Họ đã có một bé trai.”

“Thế cũng tốt, ít ra là vậy.”

“Ừ, đúng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.