BÀ MỤ - Trang 105

Bà mặc áo ngủ ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, quấn một tấm chăn
quanh vai. Căn phòng nhỏ tỏa hương quế từ tách trà thảo dược bà đang
nhâm nhi. Mỗi khi điện thoại reo - nó hẳn đã reo ba, bốn lần trong buổi
chiều hôm đó - bố tôi lại nhấc máy và tiếp chuyện người gọi.

Vào khoảng năm giờ ba mươi, mặt trời rực sáng lần cuối, không lâu trước
khi biến mất vào màn đêm ở đường chân trời phía tây. Nhưng trong vòng
vài phút, ánh mặt trời đã tỏa sáng khắp phòng, và ngọn lửa bố tôi nhóm lên
trong lò sưởi trước đó dường như không còn cần thiết nữa.

Mẹ hỏi tôi hai lần về việc hôm ấy đi học thế nào, nhưng tôi biết không lần
nào bà nghe câu trả lời của tôi.

Một lần bà hỏi xin bố thêm thuốc aspirin để giảm đau ở mắt cá chân, rồi khi
ông đem những viên thuốc và một ly nước lạnh đến, ông phải nhắc bà nhớ
rằng chính bà đã yêu cầu chúng.

“Ngày mai em đi chụp phim X-quang mắt cá chân nhé,” bố tôi đề nghị.

“Vâng. Hãy làm thế,” mẹ đáp. Bà hiếm khi nhìn bố hoặc tôi. Bà dán mắt
vào ngọn lửa qua lớp cửa kính ở lò sưởi, bà dán mắt vào trà trong cốc của
mình. Đôi khi bà đặt cốc trà xuống bàn cạnh ghế sofa và nhìn những vết cắt
trên tay.

“Đó có phải là Anne không?” mẹ hỏi bố khi ông quay lại sau một lần trả lời
điện thoại ở nhà bếp.

“Không. Là Sara. Chị ấy hi vọng em có thể nướng một ổ bánh cho buổi tiệc
của sở cứu hỏa vào cuối tuần tới.”

“Là người gây quỹ à.”

“Chị ấy chưa nghe tin ư?”

“Chắc là chưa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.