BÀ MỤ - Trang 108

“Connie, sao con không đi lên lầu. Việc này không kéo dài lâu đâu,” ông ôn
tồn nói.

“Con có thể nấu xong bữa tối,” tôi đề nghị.

“Con có thể, nhưng con không cần nấu,” ông đáp, và tôi cảm thấy bàn tay
mẹ đặt lên vai tôi, đẩy nhẹ tôi (nhưng không khó nhận ra) về hướng cầu
thang.

Mẹ tôi pha cà phê cho họ. Đó là điều đầu tiên khiến tôi ngạc nhiên: tôi chưa
lên đến bậc trên cùng của cầu thang, và tôi nghe bà hỏi hai người cảnh sát
họ muốn uống cà phê hay trà thảo dược. Cả hai đều chọn cà phê, và trong
lúc bố dẫn họ vào phòng khách, mẹ đi vào nhà bếp để pha một ấm cà phê.

Ngày hôm sau, tôi nhớ lại, Stephan Hastings đã nghĩ rằng đó là một trong
những điều lạ lùng nhất mà ông từng nghe. “Cà phê,” bố nói ông luật sư đã
lặp đi lặp lại. “Chị pha cà phê cho họ.”

Hai viên cảnh sát rất lịch sự, Trung úy Rhodes bắt đầu bằng cách giải thích
rằng họ chỉ muốn thu thập thông tin về bi kịch mà mẹ tôi đã chứng kiến.

“Tôi chỉ muốn biết bà đã nhìn thấy gì,” Rhodes nói, như thể mẹ tôi chỉ là
một người chứng kiến, một người tình cờ nhìn thấy hai chiếc xe đâm vào
nhau tại một giao lộ. “Chúng tôi muốn bà kể cho chúng tôi điều gì đã xảy
ra, khi trí nhớ vẫn còn tốt.”

“Tôi không nghĩ trí nhớ của mình về tối hôm qua sẽ biến mất,” mẹ tôi trả
lời, và nhiều năm sau đó, bố đã nói với tôi rằng câu nói đó tạo ra một sự
khác biệt lớn cho điều xảy ra tiếp theo. Rõ ràng mắt mẹ tôi bắt đầu ngấn lệ
trong lúc bà nói, khiến bố sợ rằng bà sẽ cuối cùng - và đột ngột - suy sụp.
Ông chăm chú nhìn bà, quá lo lắng về tình trạng cảm xúc của bà, đến nỗi
không thể cắt ngắn cuộc thẩm vấn khi có dịp trong cuộc nói chuyện tiếp
theo, hoặc thông báo với hai người cảnh sát và mẹ tôi rằng sẽ không có
thêm cuộc nói chuyện nào cho đến khi luật sư có mặt. Ông nói với tôi ý
nghĩ về việc chúng tôi sẽ cần một luật sư đã bắt đầu hình thành trong đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.