BÀ MỤ - Trang 116

họ có thể giữ lại một hoặc hai chai cho mình. Vì thế chúng tôi thường đứng
thành từng nhóm nhỏ trong bóng tối của Đồn Cựu chiến binh hoặc cửa hàng
tiện lợi, giậm chân để giữ ấm và cầm những chai bia lạnh trong tiết trời đêm
lạnh gấp bội.

Thông thường bố hoặc mẹ tôi hay là mẹ của Rollie sẽ chở chúng tôi đến
những buổi khiêu vũ trong mùa đông đó, nhưng luôn có một người anh của
Tom chở chúng tôi về. Chúng tôi sợ hơi thở hoặc lời nói lảm nhảm của
mình sẽ tố cáo chuyện mình đã uống bia. Tôi uống rất kém, và ở lớp tám,
chỉ cần một chai rưỡi là đủ để tôi cười hinh hích cả ngày.

Tuy nhiên, tôi đã không đi cùng Tom đến buổi khiêu vũ tối thứ sáu đó, vì
khi còn ở trường tôi đã đoán rằng tốt nhất tôi nên ở nhà buổi tối. Đến lúc
hầu hết chúng tôi bắt đầu leo lên xe đưa đón học sinh để về nhà lúc ba giờ,
Tom đã nghe được tin một bà mẹ do Sibyl Danforth đỡ đẻ đã chết. Chúng
tôi trao đổi nhanh về chuyện đó trước khi tiết học cuối cùng của mỗi đứa
bắt đầu, và dự đoán của anh lập tức mang điềm xấu:

“Ông mục sư đó chắc là rất đau buồn, nhưng những tay bác sĩ mới là người
sẽ gây khó dễ cho mẹ em. Bác sĩ nghĩ rằng họ biết mọi thứ.”

Sau khi im lặng một lúc lâu, anh nói tiếp, “Những tay bác sĩ này, bọn họ
làm anh sợ. Bọn họ như một bầy thú. Bầy sói. Họ bao vây con mồi và nhằm
thẳng vào cổ họng.”

Tối thứ sáu đó, Tom đã gọi điện cho tôi, lúc gần mười một giờ, từ điện thoại
công cộng ở bãi đỗ xe của cửa hàng tiện lợi. Anh nói đường dây điện thoại
nhà tôi đã bận gần như suốt đêm, và tôi giải thích với anh rằng bố tôi phải
nói chuyện với luật sư. Tôi biết anh có uống bia, nhưng chưa say. Anh nói
không thể đến nhà tôi vào sáng thứ bảy vì đã nhận lời giúp một người anh
họ chuyển nhà đến căn hộ mới ở St. Johnsbury, nhưng anh bảo sẽ ghé qua
vào buổi chiều. Tôi nói thế cũng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.