BÀ MỤ - Trang 119

“Đó là một hội các bà mụ của mẹ tớ. Họ ở đâu đó tại vùng trung tây,” tôi
đáp. Tôi đã biết từ sớm rằng đó là từ viết tắt của Liên minh Bà mụ Bắc Mỹ,
tổ chức tương tự như Hiệp hội thương mại quốc gia của các bà mụ không
chuyên thời đó.

“Chào các cậu, Christine đây. Gọi cho tớ nhé. Tớ lo cho các cậu lắm.”

“Sibyl, xin chào. Tôi là Donelle đây. Tôi biết có một bà mụ mà chị sẽ muốn
nói chuyện. Bà ấy đã chứng kiến một sản phụ chết lúc sinh con tại nhà, vì
vậy bà ấy hiểu nỗi đau mà chị có thể đang trải qua. Bà ấy ở Texas, và tôi
biết bà ấy sẵn lòng nói và nghe tất cả những gì chị muốn. Chào nhé.”

“Timothy Slayton từ hãng tin AP. Tôi nghĩ tôi sẽ gọi lại sau.”

Thật tình là không dứt. Cuối cùng ngay cả Rollie cũng thấy mệt khi phải
nghe những cuộc gọi, và về nhà lúc một giờ ba mươi. Mãi gần ba giờ Tom
mới đến, và trong một giờ rưỡi ở giữa, tôi tiếp tục dán mắt vào máy trả lời
tự động, nhìn bóng đèn đỏ của nó nhấp nháy khi các cuộn băng ghi âm tin
nhắn đến và đi không chạy. Duy nhất một lần tôi nhấc điện thoại lên để nói
chuyện, đó là khi tôi nghe giọng bố nói từ điện thoại ở văn phòng luật sư tại
Burlington.

“Con sao rồi?” ông hỏi.

“Ồ, ổn ạ.”

“Con đang làm gì đấy?”

“Đọc sách ạ,” tôi nói dối. Tôi sợ bố mẹ sẽ lo lắng nếu họ biết sự thật và
mường tượng cảnh tôi ngồi bó gối, bất động bên máy trả lời.

“Bài tập về nhà à?”

“Vâng. Bài tập về nhà.”

“Chà, hôm nay thứ bảy đấy, đừng học nhiều quá. Đời còn dài mà. Con có
canh điện thoại không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.