BÀ MỤ - Trang 123

Anh gật đầu xác nhận. “Anh họ của anh đoán rằng bố mẹ em kiếm được
quá nhiều tiền nên không cần luật sư biện hộ công. Nhưng anh ấy nói trước
đây anh ấy có một luật sư công rất giỏi.”

Vào thời đó tín hiệu truyền hình có thể không tốt lắm ở chỗ chúng tôi tại
Vermont, nhưng dù sao tôi vẫn xem đủ chương trình ti vi để biết luật sư
biện hộ công là gì.

“Vậy à?”

“Ừ, ở St. Johnsbury. Anh ấy bảo luật sư đó rất cừ.”

“Người đó đã làm gì?”

“Anh họ anh hay luật sư?”

Tôi nhún vai. “Em nghĩ là cả hai.”

“Anh họ anh say rượu và ăn cắp một chiếc xe để đi dạo rồi đâm vào một cột
điện thoại. Chiếc xe nát bét.”

“Xe của ai?”

“Của một người ở Boston. Một người tên là Saab. Vấn đề là, đó là lần thứ
hai anh ấy ăn cắp và làm hỏng xe người ta. Vì vậy anh ấy bị giam ba mươi
ngày ở Windsor. Nhưng anh ấy bảo lẽ ra còn tệ hơn ba mươi ngày nếu luật
sư bào chữa của anh ấy không nhanh mồm nhanh miệng như thế.”

“Ăn cắp xe lúc say xỉn chỉ bị phạt tù ba mươi ngày thôi á?”

“Anh họ anh chỉ bị thế.”

Điện thoại trong nhà bếp reo vang, và khi tôi không nhúc nhích, Tom ngước
lên nhìn tôi, nói rằng anh sẽ nghe.

“Cứ để máy tự động trả lời,” tôi nói với anh, rồi giải thích rằng đến khoảng
một giờ trước, điện thoại còn reo không ngừng. Không ngạc nhiên khi đó là
một phóng viên gọi điện lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.