“Nhỉnh hơn một bậc,” ông giải thích với bố và tôi ngày hôm đó, đảo tròng
mắt và tự giễu mình, sau khi bố bình luận gì đấy về thói quen luôn ăn mặc
đẹp hơn một chút so với những người xung quanh. “Để chiến thắng ở công
việc mà tôi làm - và cũng phải thừa nhận là, để tính mức thù lao mà tôi đặt
ra - yêu cầu phải ăn mặc chính xác nhỉnh hơn một bậc so với những người
khác. Không phải hai bậc, vì nếu thế thì tôi trông như một thằng ngốc. Chỉ
một. Một bậc giúp tôi trông đắt giá. Và, tôi hi vọng, đáng đồng tiền bát
gạo.”
“Tôi cũng hi vọng thế,” bố tôi đồng tình, giọng nói che giấu sự căng thẳng
không thể hiện thành lời.
Stephen chưa bao giờ đối xử với tôi như một đứa trẻ con, một việc có nhiều
ý nghĩa với tôi vào độ tuổi ấy. Ông ta đã hai lần đem đĩa nhạc punk đến cho
tôi từ một cửa hiệu bán đĩa ở Burlington mà thông thường phải mất nhiều
tháng sau mới đến được Vương quốc Đông Bắc. Một lần sau khi nghe Tom
Corts nói quan tâm đến miền Tây nước Mỹ, ông đã đem cho anh một quyển
sách bìa mềm tuyển tập các bức ảnh của Ansel Adams
. Ông luôn tỏ vẻ
cực kì quan tâm đến công việc của bố tôi, và tôi nghĩ đến khi phiên tòa bắt
đầu, ông đã biết tường tận về chuyện đẻ tại nhà đến mức có thể ra tay đỡ đẻ
ngay tại một phòng ngủ nào đấy.
Tôi biết đôi khi bố cảm thấy Stephen đã trở thành một phần quá thân thiết
trong cuộc sống gia đình chúng tôi, nhưng với tôi đó dường như là một cái
giá hợp lý để đảm bảo mẹ tôi được tuyên trắng án. Ngẫm lại, tôi nghĩ
Stephen chỉ đơn giản là đã kết luận rằng - hoặc trong thực tế những việc
này thường có khuynh hướng thành hiện thực - phát hiện ra rằng ông ta
quan tâm đến mẹ tôi, và muốn ở gần chúng tôi càng nhiều càng tốt. Cái tài
của ông ta, trong tâm trí tôi, chính là luôn chân thật, những cái ôm của ông
luôn chân thành và thân ái như người một nhà.
Khoảng bốn mươi tám giờ đã trôi qua từ ngày thứ bảy khi bố mẹ tôi gặp
Stephen Hastings ở Burlington đến buổi tối thứ hai khi ông xuất hiện tại