BÀ MỤ - Trang 135

nhà chúng tôi ở Reddington với một thợ chụp ảnh, và tôi được giới thiệu
với ông. Rõ ràng bố mẹ đã lập tức có thiện cảm với Stephen vào ngày họ
gặp nhau, và ông ta đã lập tức đồng ý đại diện cho mẹ tôi nếu - như ông nói
với họ - việc đó là cần thiết. Và khi chính quyền bang tiến hành điều tra
trong suốt tháng ba, dù tất cả chúng tôi đều hi vọng rằng Bill Tanner sẽ
quyết định không khởi tố, Stephen vẫn kiên quyết bảo bố mẹ tôi nên chuẩn
bị cho điều tồi tệ nhất: một cáo buộc tội bất cẩn gây chết người xuất phát từ
sự khinh suất hoặc cực kì bất cẩn của mẹ tôi.

“Bill thậm chí có thể làm ầm ĩ rằng việc đó là cố ý,” Stephen cảnh báo vào
buổi chiều thứ bảy đó.

“Thế có nghĩa là gì?” bố tôi hỏi.

“Trong thực tế nó sẽ chẳng có nghĩa gì cả. Nhưng vì là công tố viên cao
nhất của chính quyền ở Orleans, Bill cần hành động như thể ông ta là một
chàng cao bồi dữ dằn,” Stephen bắt đầu, trước khi xoay ghế lại để nói
chuyện trực diện với mẹ tôi. “Nếu ông ta đề xuất chị hành động cố ý, thì có
nghĩa ông ta tin rằng có thể thắng với một cáo buộc tội ngộ sát, chứ không
chỉ đơn thuần là bất cẩn gây chết người. Thậm chí có thể là giết người cấp
độ hai.”

Mẹ tôi chỉ im lặng gật đầu, bố tôi kể với tôi điều này một thời gian lâu sau
đó, còn ông không thể nghĩ ra được gì để nói. Vì thế ông chỉ đưa tay ra ôm
lấy bàn tay mẹ.

May là Stephen đã nhanh chóng nói tiếp, “Đương nhiên, sẽ không có
chuyện đó xảy ra. Tôi không nghĩ Bill có thể tìm được một tiền lệ nào cho
cáo buộc kiểu này. Tôi chỉ cảnh báo anh chị rằng ông ta có thể làm ầm ĩ đến
mức đó ngay từ đầu.”

Stephen muốn bắt tay vào việc ngay để chuẩn bị bào chữa - chỉ để phòng hờ
- và bố mẹ tôi đồng ý. Ông ta muốn những bức ảnh chụp các vết xây xát và
bầm tím trên người mẹ tôi do băng đá vào sáng thứ sáu ở Lawson, và mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.