BÀ MỤ - Trang 140

sáng Chủ nhật chúng tôi đọc được chúng, chúng tôi cũng nhận ra rằng
chúng - cùng với bình luận của bác sĩ Dumond và nguồn tin từ văn phòng
luật sư bang - có nghĩa là mẹ tôi sẽ phải ra hầu tòa.

Mẹ và tôi hầu như không bao giờ cùng nhau nấu bữa ăn tối, vậy mà, trớ trêu
thay, đó chính là điều chúng tôi đang làm vào cuối ngày thứ hai khi Stephen
Hastings và thợ chụp ảnh của ông ta nhấn chuông cửa. Mẹ tôi đang ngồi
trên bàn ăn, cố hết sức để không đứng trên chân. Dù ba ngón chân bị dán
băng keo cá nhân, bà vẫn cố lột vỏ những quả ớt đỏ chúng tôi vừa nướng,
trong lúc tôi đang xắt rau trên tấm thớt cạnh bồn rửa chén.

Lúc đó chỉ mới bốn giờ ba mươi, vì vậy còn ít nhất một giờ nữa bố tôi mới
về nhà.

Mẹ biết luật sư của mình sẽ đến vào bất cứ lúc nào để nói chuyện thêm với
bà và thu thập những tài liệu mà ông ta cho là quan trọng. Có thể vì cảnh sát
bang đã cử hai người đến nhà chúng tôi vào tối thứ sáu, một người hỏi còn
một người ghi chép, mà tôi đã ra mở cửa với kì vọng đứng trước cửa là một
người cỡ tuổi bố mẹ tôi, mặc bộ complet sang trọng, và một người trẻ hơn
rất nhiều - có thể ăn mặc bình dân hơn - với trách nhiệm duy nhất là ghi lại
cuộc nói chuyện trên giấy.

Thay vào đó tôi gặp một người đàn ông mặc quần tây và áo khoác giả vest,
không thắt cà vạt, và một người hơi lớn tuổi hơn mặc quần jeans xanh, áo
sơ mi vải flanen, và một áo phao cộc tay. Như một con vật thồ hàng, người
đàn ông mặc quần jeans đeo hai túi đựng máy ảnh ở hai vai, trong tay ông
là những cuộn dây nối và hai chiếc đèn kim loại lớn.

Báo chí, tôi sợ hãi nghĩ, đã quyết định đổ bộ đến nhà chúng tôi vì mẹ tôi
không chịu gọi lại cho họ.

“Tôi không nghĩ mẹ tôi muốn nói chuyện với các người,” tôi nói, đứng
thẳng lưng ở cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.