BÀ MỤ - Trang 141

Người thợ chụp ảnh quay sang người kia, và dù hàm râu của ông ta dày như
bông thép, tôi vẫn có thể nhìn thấy ông ta nhăn mặt. Ông ta cong vai lên
khiến hai sợi dây đeo túi máy ảnh nghiêng về phía cổ mình, và thở dài ngao
ngán.

Người mặc áo giả vest chìa tay ra với tôi và mỉm cười. “Cháu là Connie,
phải không?”

Tôi phớt lờ cái bắt tay, nhưng gật đầu. Tôi thích giọng nói và ngữ điệu của
ông ta - tự tin và chân thành, không giả tạo - nhưng điều cuối cùng tôi muốn
làm là dính vào một cuộc trò chuyện dài dòng với nhà báo trong khi luật sư
của mẹ tôi có thể đến vào bất cứ lúc nào.

“Tôi là Stephen Hastings,” ông nói tiếp. “Tôi đã gặp bố mẹ cháu hồi chiều
thứ bảy. Đây là Marc Truchon. Ông ấy đi với tôi để chụp vài tấm ảnh.”

Truchon gật đầu, và tôi theo phản xạ bắt tay Stephen.

“Cháu nghĩ hai chú là nhà báo,” tôi nói, cố gắng cười, nhưng âm thanh phát
ra nghe như tiếng càu nhàu. Đến tận bây giờ tôi vẫn không khéo ở khoản
chữa thẹn mỗi khi bị bé cái nhầm, và khi còn là một cô gái mới lớn - cũng
hậu đậu và ghét bản thân như hầu hết những bạn cùng trang lứa - tôi có thể
đôi khi đỏ lựng hai má đến nỗi trông như đang mắc nghẹn. Khi tôi dẫn hai
người đàn ông vào nhà bếp, cảm giác bẽ mặt có lẽ đã nướng chín da tôi,
trông như tôi mới phơi nắng suốt một tuần.

Mẹ tôi đứng dậy khi chúng tôi bước vào phòng, vịn lưng một chiếc ghế
khác để làm điểm tựa.

“Chúa ơi, Sibyl, đừng đứng dậy!” Stephen nói, dùng tay ra dấu cho mẹ ngồi
lại ghế như đang điều khiển giao thông. Khi bà đã ngồi xuống, ông nhoẻn
miệng cười và nói thêm, “Mà nghĩ lại, sao chị không đứng dậy và nhảy lò
cò một chút nhỉ? Hãy làm cho cái mắt cá ấy sưng to như quả bưởi nào.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.