BÀ MỤ - Trang 142

Marc Truchon chụp ảnh mẹ tôi trong phòng khách suốt gần ba mươi phút,
ghi lại hình ảnh các bộ phận trên người bà trên tấm phông nền màu trắng
nhỏ mà ông đem theo trong túi xách. Ông chụp lại những vết rách dọc lòng
bàn tay trái của mẹ tôi như những cú nhào thẳng, trong đó có một vết đứt
dài và sâu chạy từ cạnh nhẫn cưới đến ngón cái. Ông chụp ảnh một loạt
những chỗ trầy xước và vết bầm của mẹ, nhiều chỗ có hàng chục chấm nhỏ
như đầu bút bi do vết sẹo mới hình thành.

Thoạt đầu tôi rất ngạc nhiên khi Marc lại bắt đầu ở cánh tay và bàn tay mẹ,
vì hai chân bà mới là bộ phận bị thương và bầm dập nhiều nhất. Nhưng rồi
khi ông ta nói, “Được rồi, bà Danforth, chúng ta chụp tới hai chân nhé?” và
Stephen quay lại nhà bếp lẩm bẩm gì đấy về một cốc nước, tôi đã hiểu ra:
Chiều hôm đó mẹ tôi mặc một chiếc váy bohemian dài có họa tiết hình cánh
hoa, một chiếc váy giản dị gần chạm sàn khi bà đứng lên, và giờ đây bà
phải kéo váy lên đến tận hông. Ngoài mắt cá chân bị bong gân, bà còn có
nhiều vết bầm rải rác trên hai chân, trong đó có một vết to bằng quả dâu tây
ở đùi, đau đến mức bà không thể mặc quần jeans, một vết bầm sâu đến độ
có màu đen hơn là màu tím.

Tôi nhanh chóng theo Stephen vào nhà bếp để cho mẹ và thợ chụp ảnh
được riêng tư. Vả lại, tôi không muốn nhìn thấy những chỗ bầm dập tồi tệ
nhất của mẹ.

“Cốc để ở đâu Connie nhỉ? Tôi rất muốn uống nước,” Stephen nói trong lúc
dùng một chiếc khăn mùi xoa trắng lau cặp kính.

Tôi mở cửa tủ và lấy ra hai chiếc cốc. Rồi, sực nhớ mẹ luôn mời khách cà
phê và trà thảo dược, tôi lôi xuống một chiếc hộp kim loại bà dùng để đựng
túi trà. “Chú có muốn uống cà phê không? Hay là trà thảo dược?”

“Gia đình cháu có cổ phần trong công ty trà hay cà phê à?”

“Cháu không biết,” tôi đáp, mở miệng rồi mới nhận ra đó là một lời nói
đùa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.