BÀ MỤ - Trang 153

May rủi là từ kì lạ nhất trên thế giới, phải không?” Cheryl bắt đầu, nói
chậm lúc đầu nhưng tăng tốc dần như một đứa trẻ vị thành niên béo phì trên
ván trượt tuyết. “Một từ, sáu âm tiết. Nó là danh từ, nó cũng là động từ.
Thay đổi một chữ cái thì nó trở thành tính từ. Và mọi điều về nó làm nhiều
người sợ thất kinh hồn vía; họ phải cố gắng tránh nó bằng mọi giá. Đừng đi
du lịch đến Trung Đông những ngày này - may rủi có thể xảy ra. Đừng dính
líu đến anh chàng mới dọn đến Phố Creamery - tôi nghe nói người ta đã cạo
ra hàng đống bùn từ sàn nhà anh ta sau khi li dị. Đừng đẻ con ở nhà - may
rủi chẳng biết đâu mà lần. Đừng, đừng, đừng... Chà, bạn không thể sống
cuộc đời mình như thế! Bạn không thể dành cả đời để lẩn tránh may rủi. Nó
ở ngoài kia, nó không thể tránh khỏi, nó là một phần linh hồn của cuộc
sống. Chẳng có gì là chắc chắn trong vũ trụ này cả, và thật là buồn cười khi
cố gắng sống như thể sự chắn chắn có tồn tại! Chẳng có gì làm tôi phát điên
hơn là khi người ta nói đẻ tại nhà thì may rủi hoặc thiếu trách nhiệm hoặc
mạo hiểm. Chúa ơi, nếu thế thì đã sao nào? Mà dĩ nhiên, theo suy nghĩ của
tôi, điều đó hoàn toàn không đúng. Đâu là cái giá của việc nỗ lực loại bỏ
may rủi, hoặc cố gắng làm tăng cơ may? Một thế giới nhỏ bé tiệt trùng với
những bóng đèn bệnh viện sáng choang ư? Một thế giới nơi những cái kẹp
kéo thai nhi thay thế cho những ngón tay ư? Nơi phụ nữ được truyền dịch
và gây tê màng cứng thay vì dùng thảo dược? Dĩ nhiên, chúng ta có thể
giảm bớt nguy cơ, nhưng chúng ta cũng đã giảm bớt rất nhiều sự vuốt ve và
yêu thương hay đơn giản là sự kết nối giữa con người. Chẳng có ai nói sống
trên đời không phải là một việc khá may rủi, Sibyl nhỉ. Chẳng có ai thoát
khỏi đây mà còn sống cả.”

Dù Cheryl sống ở Waterbury, cách chúng tôi một giờ đi xe, nhưng bà thỉnh
thoảng lại nán lại đến mười hoặc mười một giờ tối. Có đêm khi tôi lên lầu
để làm bài tập hoặc gọi điện cho bạn bè tầm tám giờ, tám rưỡi, tôi lại nghe
bà đang giảng đạo cho bố mẹ tôi. Tôi sẽ nghe thấy bố chuồn nhanh sau đó,
lê bước lên cầu thang viện cớ cảm thấy mệt. Sau đó, khi Cheryl cuối cùng
đã về nhà và mẹ tôi uể oải đi lên lầu, tôi lại nghe tiếng bố càm ràm bực bội
về khả năng phi thường của Cheryl khi có thể nán lại bất kể được hoan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.