BÀ MỤ - Trang 157

Và trong trường hợp đứa trẻ sinh ra đã chết, B.P. và chuyên gia pháp y chắc
chắn rằng đứa bé - một bé trai mà bố mẹ nó định đặt tên là Russell Bret -
cũng sẽ chết dù cho mẹ nó có đẻ trong bệnh viện đi chăng nữa. Nếu ai đó
tin rằng bố mẹ Russell Bret đã phạm sai lầm khi cố gắng đẻ con ở nhà, thì
tôi cũng không tin có ai nói ra điều đó. Ít nhất là nói một cách công khai.
Và không một ai, theo như tôi biết, nói bóng gió rằng mẹ tôi phải là người
chịu trách nhiệm.

Khi B.P. đến nhà chúng tôi vào tối thứ hai đó, trông ông có vẻ mệt mỏi và
lo lắng. Tôi lập tức choáng váng khi nhận ra đây không phải là ông bố vô tư
lự mà tôi đã từng thấy ở khán đài sân vận động trường học, xem con trai giữ
chốt hai trong trận bóng chày, hoặc ông bố thanh thản đạp xe cùng các con
trai trên Phố Hallock. Ông mỉm cười với tôi khi bố tôi dẫn ông vào phòng
khách, nhưng đó là kiểu cười chẳng có lấy một chút thần sắc, là điềm báo
cho một tin cực kì xấu. Tôi luôn hình dung rằng - cùng với bác sĩ - kế toán,
thợ cơ khí, và luật sư chuyên kháng án tử hình là những người thường
xuyên cần đến nụ cười đó.

Trong lúc ông ta nói với bố mẹ lý do ghé qua, tôi dọn dẹp nhà bếp. Tôi cẩn
thận tạo ra vừa đủ tiếng động để bố mẹ tin rằng tôi đang tập trung vào bát
đĩa, nhưng không quá ồn để tôi vẫn nghe được phần lớn những gì người lớn
đang nói.

“Cô ấy gọi khoảng một giờ sau khi cô gọi, Sibyl ạ. Có lẽ là bốn mươi lăm
phút sau,” B.P. nói với họ.

“Sáng thứ sáu à?” mẹ tôi hỏi.

“Ừ. Sáng thứ sáu.”

“Cô ấy lo lắng đến thế sao?”

“Rõ ràng là thế.”

“Sao cô ấy không gọi cho tôi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.