BÀ MỤ - Trang 159

thích hợp cho điều mà ông sắp nói ra. “Nếu Anne chưa gọi cho cô, thì tôi
không nghĩ cô ấy sẽ đến vào ngày mai.”

“Chính xác thì Anne đã nói gì với ông?” Bố tôi nghi ngờ.

“Trước tiên hãy cho tôi biết điều này đã. Nếu cô không phiền. Cô biết về
Anne đến mức nào?” bác sĩ hỏi, và tôi có thể đoán rằng ông ta đang hướng
câu hỏi về phía mẹ tôi.

“Tôi tin rằng mình biết rõ cô ấy.”

“Nhưng cô ấy học việc với cô chưa được bao lâu.”

“Không, không lâu lắm.”

“Khoảng sáu tháng?”

“Không lâu như thế. Ba. Có thể bốn. Chúng tôi bắt đầu hợp tác từ tháng
mười hai.”

“Ông đang đánh trống lảng, B.P. ạ, ông đang tránh né vấn đề. Cô gái đó đã
nói gì với ông?” bố tôi hỏi một lần nữa, sự kiên nhẫn của ông đang rơi rụng.

B.P. thở dài. Cuối cùng: “Khi cô thực hiện vết rạch trên người bà Bedford
để cứu đứa bé, cô ấy nói cô ấy nhìn thấy máu bắn ra. Vài lần. Cô ấy nghĩ
rằng bà ta còn sống.”

Có những cách nói để thể hiện sự im lặng; có những lời nói quen thuộc. Có
những câu chữ và tình cảm như thơ. Một sự im lặng sâu tựa cái chết, một sự
im lặng sâu tựa vĩnh cửu. Im lặng như tờ, sự im lặng uyên thâm và hữu
hiệu. Sự im lặng của những không gian vô tận, sự im lặng nằm dưới những
suy nghĩ dịch chuyển.

Sau khi B.P. nói, có phải phòng khách đã trở nên im lặng đến nỗi chúng tôi
có thể nghe được tiếng động khẽ nhất? Các căn phòng thường tĩnh lặng như
thế, và sàn phòng khách đó lót gỗ cứng sơn màu xám. Chúng tôi có thể
nghe được những tiếng động khẽ nhất trong căn phòng đó trong hầu hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.