BÀ MỤ - Trang 161

“Lảng tránh tôi.” Một câu khẳng định hơn là một câu hỏi. Mẹ tôi nghe có vẻ
ngờ vực hơn là lo lắng.

“Lảng tránh cô. Đúng thế.”

Tôi hít vào vài hơi sâu để cố gắng trấn tĩnh mình, để làm yên cái dạ dày.
Nhưng hai đầu gối tôi đang hối thúc và vì thế tôi bỏ cuộc, tôi để cho cơ thể
mình trượt xuống sàn nhà bếp. Tôi ngã từ từ, như đang lặng lẽ chìm dần
xuống nước, lưng tôi trượt trên chiếc tủ dưới bồn rửa và tôi quỵ xuống.

“Ông đã nói gì với Anne khi cô ta gọi?” tôi nghe bố hỏi, và trong một
khoảnh khắc những giọng nói nghe như ở xa vời vợi đến nỗi tôi sợ mình sẽ
ngất đi, nhưng khoảnh khắc ấy trôi qua.

“Tôi bảo tôi nghi ngờ điều cô ấy nói là thật. Tôi bảo tôi đã nói chuyện với
cô và Andre, và tôi có cảm giác rằng cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều máu và
có thể nó rất đáng sợ. Nhưng cô ấy đã không nhìn thấy cô rạch một người
sống. Việc đó thật là không thể, căn cứ vào người như cô.”

“Người như tôi,” mẹ tôi lẩm bẩm. Một lời lặp lại.

“Đúng. Một bà mụ giàu kinh nghiệm. Một người được đào tạo kĩ năng cấp
cứu xuất sắc.”

“Sau đó thì sao?” Bố tôi lại hỏi.

“Cô ấy có vẻ hiểu ra, và tôi hi vọng như vậy là kết thúc chuyện này. Tôi đề
nghị cô ấy gọi cho cô để giải tỏa hết những lo lắng trong lòng. Công khai
giải quyết hết những khúc mắc giữa hai người.”

“Nhưng cô ấy không hề gọi điện cho tôi,” mẹ tôi nói, và trong giọng nói của
bà tôi nghe thấy sự tổn thương lẫn nỗi sợ hãi.

“Rõ ràng là không. Nhưng rồi trong ngày hôm đó, cô ấy có gọi cho Mục sư
Bedford.”

“Cô ấy gọi cho Asa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.