BÀ MỤ - Trang 160

ngày đêm. Không, sự tĩnh lặng xâm chiếm ba người lớn và tôi, sự tĩnh lặng
bao trùm lên căn nhà chúng tôi rất khác với sự im lặng. Nó không phải là sự
im lặng của ý nghĩ, sự lặng lẽ của thiền định. Nó không phải là sự im lặng
bắt nguồn từ sự tĩnh mịch, sự lặng thầm nảy nở quanh những tâm hồn thanh
thản.

Đó là trạng thái tĩnh lặng của sự chờ đợi. Của sự chuẩn bị. Của sự kì vọng
nhuốm mùi - không, không phải nhuốm mùi, mà bị bao trùm - bị bao trùm
bởi sự u ám.

Chúng tôi đã bất động trong bao lâu - những người lớn trong phòng, tôi
trong nhà bếp - có lẽ trong thực tế rất khác với những gì tôi cảm thấy lúc
này trong kí ức. Tôi nhớ sự tĩnh lặng kéo dài rất lâu; tôi nhớ mình chống tay
lên bồn rửa trong một khoảng thời gian rất dài. Nhưng tôi chóng mặt quá,
sợ rằng mình đã bị ốm, và trong thực tế sự tĩnh lặng có lẽ chỉ diễn ra vài
giây. Một khoảng dừng trong cuộc trò chuyện - dù mọi người có mặt trong
cuộc trò chuyện đó đều hiểu rằng hiện thực của chúng tôi đã bị tin tức của
B.P. làm thay đổi, rằng cuộc đời chúng tôi trước và sau lời nói của ông ta sẽ
rất khác nhau - nhưng dù sao vẫn chỉ là một khoảng dừng đơn giản.

Và rồi nó vỡ vụn. Sự tĩnh lặng do lời nói đem lại đã bị lời nói phá vỡ.

“Nếu ông muốn,” mẹ tôi nói, “tôi sẽ nói chuyện với Anne vào ngày mai và
chấm dứt chuyện này.”

“Cô ta sẽ không đến đây vào ngày mai, Sibyl ạ, tôi đảm bảo với cô như
thế.”

“Sao ông chắc chắn như vậy? Cô ấy có nói gì khiến ông tin như thế
không?”

“Cô ấy đâu cần nói. Nhưng mọi việc đã rõ ràng. Rõ ràng từ thực tế là cô ấy
đã không liên lạc với cô kể từ... kể từ khi người phụ nữ ấy qua đời. Cô ấy
đang lảng tránh cô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.