BÀ MỤ - Trang 166

“Cám ơn con.” Bà cuộn quyển tạp chí thành ống và giữ nó nghiêm trang
trên đùi như thể đó là bằng tốt nghiệp.

“Không có chi. Mắt cá chân của mẹ thế nào rồi?”

“Ổn rồi.” Bà nhún vai. “Thuốc giảm đau.”

“Chúng có tác dụng ạ?”

“Còn phải hỏi.”

“Bác sĩ Hewitt muốn gì?”

“Con không nghe thấy à?”

“Con đâu có nghe được hết.”

“Ông ta là một người bạn tốt,” bà nói như vậy thay vì trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi không nghĩ đó là một sự lảng tránh cố ý, nhưng bà nhanh chóng nói
tiếp, “Mẹ nghĩ ngày mai mẹ sẽ khám bệnh một mình.”

“Anne cũng chẳng làm được gì nhiều, phải không?”

“Cô ấy đã làm tròn bổn phận rồi. Cô ấy đang học hỏi.”

“Nghe như cô ấy còn phải học nhiều.”

Mẹ nhìn tôi một lúc lâu, và tôi cố hết sức để giữ cho mắt mình nhìn vào mắt
mẹ. Tôi nghĩ bà nhận ra vào giây phút đó rằng tôi hiểu biết nhiều thế nào:
bà rất cần chia sẻ với tôi, nhưng bà đã không làm thế. Bà không chớp mắt,
và nếu lũ ruồi trong những bức tường nhà chúng tôi không nhặng xị vào lúc
đó, chúng sẽ thấy đầu mẹ tôi chỉ gật một cái thật khẽ. Đúng, cái gật đầu
đồng ý, bà hiểu.

Ở dưới lầu, bố đang châm thêm nước vào ấm đun trên lò sưởi, tựa chiếc nắp
sắt lên quai ấm bằng đồng. Tôi biết rõ tiếng lanh canh nó tạo ra. Một giây
sau mẹ và tôi đều nghe thấy tiếng xèo xèo từ những giọt nước tràn xuống
quanh thân ấm lên mặt đá cẩm thạch của lò sưởi, đủ nóng để biến nước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.