BÀ MỤ - Trang 170

Tuy nhiên, với Stephen Hastings, vấn đề này đã trở thành một việc thuần
túy thuộc về kĩ thuật: hậu cần, không phải bệnh lý. Ông ta không quan tâm
một trái tim đang đập có thể bắn vào không trung vòi máu cao bao nhiêu,
hoặc giả cái đường bán nguyệt màu đỏ ấy là hẹp hay thấp - một tia súng
nước, hay sự bục vỡ của một quả bong bóng nước bị đâm bằng đinh ghim.
Dù định mệnh của mẹ tôi quả thực phụ thuộc rất lớn vào việc ai sẽ thắng
cuộc chiến của các chuyên gia mà Stephen đã thách đấu với Bill Tanner -
các bác sĩ của ông với các bác sĩ của chính quyền, các bà mụ của ông với
các bà mụ của họ - nhưng với riêng vấn đề này, ông không quá lo lắng về
những lời cung khai y tế. Thay vào đó ông lo lắng về sự chắn tầm nhìn,
cũng như vị trí Mục sư Asa Bedford và Anne Austin đã đứng lúc mẹ tôi
mới chọc con dao bếp vào da Charlotte:

DANFORTH: Đúng, bác sĩ phẫu thuật biết những điều mà tôi không biết.
Tương tự như phi công lái máy bay và cô nuôi dạy trẻ.

STEPHEN HASTINGS: Và rồi ông hỏi vợ ông đã chết chưa?

ASA BEDFORD: Vâng, thưa ông.

HASTINGS: Và Sibyl nói với ông rằng bà ấy đã chết?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.