BÀ MỤ - Trang 19

Kể với bà McKenna và bạn của bà ấy về chuyến đi của Norman
Charbonneau xuyên qua đường âm đạo của mẹ nó là một việc tự nhiên đối
với tôi lúc chín tuổi cũng giống như kể với bố mẹ tôi về một bài kiểm tra
mà tôi đã làm tốt ở trường, hoặc như tôi thích thú ra sao vào một ngày bất
kì trong tháng mười hai khi chơi trượt dốc xuống quả đồi phía sau nhà
Sadie Demerest.

Đến khi tôi mười bốn tuổi và mẹ tôi bị xét xử, tôi đã bắt đầu chán ngấy
cảnh những người lớn thảng thốt trước sự hiểu biết y khoa của tôi về việc
sinh đẻ tự nhiên hoặc những câu chuyện đáng kinh ngạc của tôi về các ca
sinh tại nhà. Nhưng tôi cũng hiểu rằng những từ như âm hộ phát ra từ một
đứa con gái mười bốn tuổi nghe sẽ kém dễ thương hơn từ một đứa bé hơn.

Hơn nữa, đến khi tôi mười bốn tuổi và cơ thể tôi đã tiến rất xa trong quá
trình chuyển biến từ trẻ con sang vị thành niên - tôi đã bắt đầu mặc áo lá
vào mùa hè giữa lớp năm và lớp sáu và bắt đầu có kinh gần một năm trước
khi tòa án hạt trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi - toàn bộ ý tưởng về bất cứ
thứ gì nặng bốn kí mốt rặn tìm lối ra qua khe hở bé một cách lố bịch giữa
hai đùi tôi khiến tôi muốn nôn mửa.

“Con thật chả hiểu làm sao một thứ to như thế lại có thể chui lọt qua một
thứ bé như vậy!” tôi thường nói, và sau đó bố tôi thỉnh thoảng lại lắc đầu
bình phẩm, “Thiết kế dở quá, nhỉ?”

Nếu mẹ tôi có mặt, bà sẽ luôn phản bác lại ông: “Làm gì có!” bà thường
nói. “Đó là một thiết kế tuyệt diệu và đẹp đẽ. Nó thật hoàn hảo.”

Vì mẹ tôi là một bà mụ, nên tôi nghĩ bà có chiều hướng suy nghĩ theo lối
này. Tôi thì không. Hơn nữa, tôi nay đã ba mươi tuổi, và vẫn chưa thể hình
dung nổi làm thế nào mà một vật to như đứa bé lại có thể một ngày nào đó
trườn hoặc ngọ nguậy hoặc va đập qua thứ mà với tôi vẫn là một đường
hầm cực kì mỏng manh.

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.