BÀ MỤ - Trang 194

“Về em. Anh chỉ hỏi lần này thôi, và sẽ không bao giờ hỏi lại nữa. Nhưng
anh phải biết. Anh phải hỏi...”

“Đừng nghĩ đến chuyện đó, đừng nghĩ đến chuyện hỏi nó. Em không thể
chịu nổi nếu cả anh cũng nghi ngờ em.”

“Em đã trả lời rồi. Đó là tất cả những gì anh muốn nghe.”

“Đừng nghi ngờ em, Rand ạ.”

“Anh không nghi ngờ em.”

Mẹ tôi đã dành vô số ngày và đêm để đem sự sống đến cuộc đời này. Tôi
cảm thấy thật bất công khi phiên tòa của bà lại được lập ra với khái niệm
rằng bà có thể đã nhầm lẫn sự sống thành cái chết vào phút cuối.

Chiếc tàu lượn cảm xúc của chúng tôi đã vận hành như thế này: Bố mẹ tôi
vừa bắt đầu xốc lại tinh thần sau cơn tuyệt vọng và nghi ngờ bản thân khiến
họ gần như kiệt quệ trước khả năng một phiên tòa xử tội giết người cấp độ
hai thì Stephen trấn an họ rằng tội danh ấy ít có khả năng. Thay vì từ từ tiến
đến đỉnh đường lượn trong nhiều ngày, họ bị giật mạnh lên đỉnh bất thình
lình - đầu tiên là mẹ tôi, trong một chuyến thăm buổi chiều của Stephen,
còn bố tôi thì vào đêm hôm đó khi ông đi làm về.

Thông tin ấy đến với chúng tôi như với những người được chẩn đoán mắc
bệnh giai đoạn cuối, thay vì là một tin đáng sợ hóa ra lại đáng mừng khôn
xiết. Tôi thuyên giảm rồi, tôi còn sống được hai năm nữa ư? Thật tuyệt vời!
Chỉ là bất cẩn gây chết người thôi ư? Ôi trời đất ơi, tuyệt quá!

Tôi rất ngạc nhiên khi về nhà sau buổi tập chạy vào một buổi chiều cuối
tuần và thấy mẹ đang ngồi ở hiên trước nhà cùng Stephen. Đó là một ngày
tháng tư kỳ lạ, mặt trời nóng bỏng chiếu sáng trên nền đất lạnh giá vẫn còn
lầy lội, và đến năm giờ chiều, người ta vẫn có thể ngồi thong thả ngoài trời
trên cầu tàu hoặc bậc tam cấp nhìn về hướng tây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.